Chương 1724:
“Sau khi trở về thì sao?” Uất Trì Diệc Thù đột nhiên có một loại linh cảm bất thường.
“Nói chuyện với các con về việc đính hôn. Đợi đến khi đính hôn, các con muốn đi đâu bao lâu cũng được, chẳng có vấn đề gì cả?”
Nghe vậy, Uất Trì Diệc Thù không khỏi tức giận, nhíu chặt lông mày: “Cô ấy vừa mới trưởng thành, còn chưa lên đại học mà đã đính hôn sao?”
“Còn chưa vào đại học thì sao chứ? Đính hôn chứ đâu phải kết hôn, để hai đứa đính hôn trước, xác nhận rõ ràng mối quan hệ hai đứa trước hôn nhân, đến lúc đấy dù có đi chơi đâu con bé cũng không bị người khác dị nghị. Đợi đến lúc tốt nghiệp, rồi hai đứa kết hôn, không phải rất tốt sao?”
Nghe thấy vậy, Sắc mặt của Uất Trì Diệc Thù thay đổi.
“Cuộc sống như vậy, mẹ có chắc là cô ấy muốn không?”
Bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc rồi mới nói: “Viên Viên thích con, con không biết sao?”
Lần này đến lượt Uất Trì Diệc Thù trâm mặc.
“Con bé từ nhỏ đã thích con, con không thể nào không cảm nhận thấy được, hơn nữa ngay từ đầu, mẹ đã tính để cho hai người lớn lên sẽ qua lại với nhau rồi. Con là đứa trẻ mẹ nuôi nấng, mẹ có thể nhìn ra được con không có ý gì với người ta cả”
Uất Trì Diệc Thù cũng cau mày: “Vậy thì phải làm sao?”
“Làm sao hả? Hai bên các con đều vui vẻ, lúc này đính hôn thì cũng có sao?”
“Tất nhiên là có vấn đề” Uất Trì Diệc Thù không hài lòng với kết cục như vậy.
“Cô ấy vừa đến tuổi trưởng thành. Trước đây cô ấy thích con, nhưng sau này thì sao? Bây giờ bắt ép cô ấy khiến cô ấy mơ hồ tiếp nhận mọi chuyện như vậy, rồi đến một ngày cô ấy đột nhiên nhận ra rằng tình cảm của cô ấy không phải là dành cho con, đến lúc đó không phải càng phiền toái hơn sao? “
Những lời này khiến cho Hàn Mộc Tử không thể nói thêm được lời nào.
Một lúc lâu sau, Hàn Mộc Tử mới nghiêm túc hỏi Uất Trì Diệc Thù.
“Vậy theo ý của con, con nghĩ thế nào?”
“Cho cô ấy thêm một chút thời gian, cô ấy cũng vừa mới trưởng thành”
“Được rồi, nếu con đã kiên trì một mực như vậy mẹ sẽ không ép buộc con, cái chính ở đây sẽ do Viên Viên làm chủ.
“Con đưa cô ấy về nhà họ Đường nghỉ ngơi?”
“Đi đi, mẹ sẽ truyền đạt lời của con với người nhà họ Đường”
Sau khi cúp điện thoại xong, Uất Trì Diệc Thù cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự lo lắng rằng hai gia đình tụ họp lại sẽ bắt hai người phải đính hôn.
Khi đã đính hôn thì bản chất của nhiều thứ sẽ trở nên khác biệt.
‘Và không chỉ Đường Viên Viên mà ngay cả bản thân anh cũng phải xem xét lại tình cảm của mình dành cho cô khi cô đã trưởng thành, rốt cuộc là loại tình cảm gì.
Uất Trì Diệc Thù dựa vào tường, nhắm mắt, tỏ vẻ mệt mỏi.
“Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh?”
Nhân viên cửa hàng tiện lợi thấy anh đứng đây khá lâu nhưng không mua gì nên tò mò đi qua hỏi Cho đến khi Uất Trì Diệc Thù mở mắt ra và nhìn cô, nhân viên phục vụ bị khuôn mặt đẹp trai của anh làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng lại.
“Cho tôi hai chai nước khoáng, cảm ơn”
“Vâng, vâng ạ-”
Phải một lúc sau nhân viên bán hàng mới tìm lại được giọng nói của mình, sau đó cũng quên mất không hỏi xem anh muốn nhãn hiệu nào mà chỉ trì độn lấy cho anh hai chai nước khoáng. Đợi cho đến khi Uất Trì Diệc Thù thanh toán tiền rồi đi ra ngoài, nhân viên ban hàng mới chú ý đến chiếc xe đậu bên ngoài, bên trong xe có một cô gái xinh đẹp đang ngồi chờ.
Cô dựa vào một bên cửa kính xe, khi thấy Uất Trì Diệc Thù quay lại, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng.
Nhân viên bán hàng thở dài, quả nhiên là tất cả những người đàn ông xuất sắc đều đã có chủ rồi, than ôi.
Sau khi lái xe lại, Đường Viên Viên tò mò hỏi: “Anh, sao anh đi mua nước lâu vậy?”
“Lúc đó anh có nghe một cuộc điện thoại.”
“Là số điện thoại của dì Mộc Tử ạ? Dì ấy nói gì với anh vậy?”
Đương nhiên, Uất Trì Diệc Thù sẽ không nói với cô ấy rằng hai gia đình đang chuẩn bị bàn chuyện kết hôn giữa hai người, những chuyện như vậy dễ ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của cô.
“Hỏi anh khi nào thì đưa em về, anh nói đang trên đường trở về.”