Thẩm Kiều gật đầu, cô cũng không muốn ngã bệnh ngay lúc này, nếu không những cố gắng vừa rồi của cô đều uổng phí.
Vì thế cô cất bước đi đến chỗ bọn họ, nhưng không ngờ vừa mới đi được hai bước, cả người cô đã không còn sức lực, liền ngã xuống về phía trước.
Thẩm Kiểu trực tiếp ngã quy trên mặt đất lạnh băng.
Từng hạt mưa nặng nề rơi liên tiếp trên mặt, trên người cô, phút chốc đã khiến bộ lễ phục bị ướt hết, tóc cũng rối tung dán vào mặt, đau quá…
Nhưng cô còn phải đi lên, cô muốn đi tránh mưa, muốn đợi Dạ Mạc Thâm ra nhìn cô.
Cô có rất rất nhiều điều muốn nói với Dạ Mạc Thâm, cô tin tưởng anh, dù có phải trải qua chuyện gì thì cô vẫn yêu anh Nhưng vì sao anh lại không ra gặp cô?
Trong phút chốc, Thẩm Kiểu bỗng có cảm giác từ khóe mắt có những dòng nước ấm áp, nhưng đã mau chóng bị hòa tan vào nước mưa, ` cho nên cô cũng không rõ trên mặt “ của mình là nước mưa hay là nước mắt.
“Mơ!”
Những người đang trú mưa bên Ê này, nhìn sang thấy cô bị ngã, liền hoảng sợ kêu lên.
Lúc đó Tiêu Túc vẫn chưa trở về, Thẩm Kiều chớp chớp mắt đề nhìn cho rõ vì đã bị mưa che tầm nhìn, vừa định bò dậy đứng lên mặt đất, thì một giọng nói mang đầy sự tức [giận và cả sự quan tâm vang lên từ phía bên kia.
” Cứ ở đó đi, đừng di chuyển.”
“..” Giọng nói này nghe rất quen thuộc, Thẩm Kiều vừa định ngẩng đầu lên xem là ai nói, kết quả là khi cô đang sõng xoài trên đất chưa kịp làm gì, thì thân thể của cô đã được người đó đỡ lên, dùng đôi bàn tay ấm áp đỡ lấy bả vai cô.
Thẩm Kiều phút chốc bị người đó ôm vào lòng ngực.
“..Tất cả những gì em làm anh đã thấy rồi, em đừng làm gì thêm nữa.”
Giọng nói ấm áp mang theo sự quan tâm vang lên trên đỉnh đầu cô, còn thân thể cô thì được ôm trọn trong cánh tay ấm áp của người đó, Thầm Kiều nhận ra được hơi thở quen thuộc kia, còn mang theo biểu tình lãnh đạm.
“Theo anh đi khỏi đây đi, em đừng ở đây làm chuyện ngu ngốc thêm nữa, nếu cậu ta đã không Khuuốn gặp em, thì em cũng phải giữ lại sự tự trọng của chính bản thân Ê mình chứ.”
Vừa nói xong, người đó liền ôm Thẩm Kiều muốn bế cô lên, nhưng lúc này Thẩm Kiều đã hiều ra mọi chuyện, cô dùng tay theo bản năng đầy tay người đó ra, ngầng đầu dối £ mặt với Dạ Lẫm Hàn đang thất vọng Ê và đau lòng.
“Dạ Lẫm Hàn?” Nhìn thấy anh ấy, Thẩm Kiều rất ngạc nhiên, sao anh ấy lại ở chỗ này? Anh ấy không phải là đang ở trong viện sao? Hiện giờ đã là nửa đêm, nhưng anh ấy lại còn xuất hiện ở đây, rồi lại cùng cô nói những lời này Có ai giải thích cho cô chuyện gì đang xảy ra không…
Trong nháy mắt, Thẩm Kiểu nước mắt lưng tròng, cô ngơ rigác nhìn Dạ Lẫm Hàn: “Anh, sao anh lại đến đây?”
“Đồ ngốc.“ Dạ Lẫm Hàn cười nhẹ: “Không phải anh đã nói, muốn đưa em tới trước mặt Dạ Mạc Thâm sao? Giờ em còn chưa nhìn thấy cậu ta, sao anh có thề để em đi?”
“Em… Anh ấy không muốn thấy em.” Thầm Kiều cắn môi, không cầm được nước mắt, lại sụt sịt.
“Không vấn đề gì“ Dạ Lẫm Hàn lau nước mắt giúp cô, nhàn nhạt cười nói: “Bây giờ cậu ta có thấy em hay không không quan trọng, Thầm Kiều…Nếu cậu ta đã không muốn gặp em, thì để anh đưa em đi khỏi chỗ này.”
Nói xong, Dạ Lẫm Hàn liền cất bước, xoay người chuẩn bị rời di.
Sắc mặt Thẩm Kiều biến đồi, cô chạy nhanh tới nắm lấy ống tay áo anh: “Không, không được! Em không thể rời đi lúc này, em muốn ở đây chờ anh ấy, em có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy!”
Dạ Lẫm Hàn dừng bước, ánh mắt có chút trách cứ.
“Em còn chưa hiều chuyện sao?
Cậu ta không hề nghĩ đến chuyện gặp em, nếu cậu ta có một chút thương xót em, thì sẽ không để em phải chờ đợi trong mưa gió đếtf tận bây giờ, anh không muốn nói những lời này làm em đau lòng thêm, nhưng em phải hiểu chuyện một chút, giờ em vẫn còn muốn cố chấp mê muội VỊ Ì cậu ta sao?”
Những lời Dạ Lẫm Hàn nói đúng là đã đâm đúng những chỗ đau trong lòng Thẩm Kiều, khiến cô không nên lời dù chỉ một câu.
Cô ngây ngốc nhìn anh một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng, cố nén tiếng khóc mà nói.
“Nhưng tối hôm nay, thật ra là lỗi của em, em nói muốn tới buổi tiệc, nhưng lại không tới, em khiến anh ấy phải đợi cả buổi tối, anh ấy…Bây giờ chắc là anh ấy muốn trả thù em, muốn em biết cảm giác chờ đợi là thế nào. Em cũng muốn thấu hiểu cảm giác của anh ấy…”
“Đừng nghĩ quá nhiều như vậy, không phải lỗi sai của em. Em gặp tai nạn xe cộ, hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn, mà kể cả nếu đây là lỗi của em như lời em nói thì Dạ Mạc Thâm cũng không được đối xử với em thế này…Kiều, nghe anh nói này, trước hết đi khỏi đây đi, thân thề của em đã quá yếu rồi, hôm nay lại bị thương, giờ mà đứng tiếp như vậy thì em sẽ chịu không nổi đâu.”
Nói xong, Dạ Lẫm Hàn cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh liền ôm cô rời đi thật nhanh.
Thẩm Kiều giờ mới ngộ ra, liền gắng sức phản ứng lại, dùng sức giãy giụa lên.
“Không, em không đi! Em nói rồi, em muốn ở chỗ này chờ đến khi anh ấy thấy em! Em không thề đi!”
“A…” Dạ Lẫm Hàn kêu rên một “tiếng, Thầm Kiều không dám giãy Ê giụa nữa, bởi vì cô biết trên người Dạ Bí ấm Hàn đang có trọng thương, vừa rồi cô giãy giụa chắc chắn đã đụng È đến miệng vết thương của anh.
Dạ Lẫm Hàn dừng bước, cười khổ một tiếng với cô: “Sao kHông Ê tiếp tục giấy giụa nữa? Em có thể Ê dùng sức đầy anh ra, sau đó trở lại Ị chỗ kia mà chờ ở cửa mà. Nhưng anh muốn nói cho em biết, nếu em È trở lại thì anh cũng sẽ ở bên cạnh canh cho em, nhưng giờ anh đã muốn mang em di, thì sẽ không dễ dàng thả em ra đâu. Trừ khi anh ngã ở đây, nếu không anh sẽ không để em quay lại đó mà tiếp tục vứt bỏ tự trọng của mình đâu”
“… Dạ Lẫm Hàn, việc gì anh phải làm thế này?”
“Thế còn em? Việc gì em phải làm vậy?”
Thẩm Kiều nói không ra lời, cô cắn môi dưới: “Em biết là em còn nợ anh, nên dù theo tình hay lý, thì em [ cũng nên nghe lời anh. Nhưng giờ vẫn muốn xin anh, bỏ em ra đi, đây là chuyện của em và Dạ Mạc Thâm, em Thật là tệ!
Nhất định là do lúc nãy đứng chờ lâu quá, gió quá to thổi như vậy làm cô phát bệnh rồi, nếu không thì vì sao mà cô ngày càng đau đầu, choáng váng không nhìn rõ thứ gì trước mắt Toàn bộ mọi thứ…cả trời đất quay cuồng.
Đầu óc cô bị chấn động.
Nhưng mà không được, cô không thể ngất được…Cô còn phải đợi Dạ Mạc Thâm đến gặp cô.
Cô còn thật nhiều điều muốn nói với Dạ Mạc Thâm, rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy vì cái gì mà tức giận như vậy, vì cái gì mà chỉ có một bất hòa nhỏ thì đã đem giấy ly hôn đưa cho cô?
Đúng rồi..Giấy thỏa thuận ly hôn…
“Em mệt rồi, nhanh ngủ một giấc đi, để anh đưa em đi.”
“Không, không cần…”
Nhưng Thẩm Kiều đã không còn nghe được thanh âm của chính mình, giọng nói của cô vang ra, rồi dần biến mất hoàn toàn.
Thẩm Kiều ngất xỉu, tâm trí cô chìm vào trong bóng tối.