Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 315: Quân lính tan rã



“Không có việc gì, phó tổng giám đốc Dạ, cô Thầm ra sao rồi?

Nhìn qua thì không tốt lắm.” Không hổ danh Diệp Tử- bí thư giỏi nhât của Dạ Lẫm Hàn, ngay lập tức đã biết điều quan trọng Dạ Lẫm Hàn nói là gì.

“Cô ấy đang sốt cao, vừa mới hạ sốt xong.”

Ánh mắt Diệp Tử nhìn qua, rồi liếc về phía Dạ Lẫm Hàn: “Phó tổng giám đốc Dạ cứ yên tâm nghỉ ngơi, việc hôm nay ở công ty tôi sẽ gọi người xử lý ổn thỏa, hơn nữa ở chỗ cô Thầm sẽ có tôi chiếu cố, nhìn bộ dáng phó tổng giám đốc Dạ thì chắc cả đêm không nghỉ ngơi, ngài mau nghỉ ngơi đi, nêu không thì hậu quả không lường trước được.”

“Ừ, cảm ơn cô.” Dạ Lẫm Hàn cảm kích nhìn Diệp Tử một cái, quả nhiên bí thư đã theo mình năm, mới đến không được vài phút thì đã hiểu mọi chuyện trước mắt, hoàn toàn biết chính mình nên làm cái gì, anh coi trọng cái nào.

Đã nhiều năm trôi qua, Diệp Tử làm việc luôn khiến người khác tin tưởng, cho nên có cô ấy ở đây, Dạ Lẫm Hàn lập tức an tâm.

Rốt cuộc anh mới dám chợp mắt, mới vừa nhắm mắt lại, bóng đêm khó thoát lập tức cuốn đến.

Nhưng Dạ Lẫm Hàn biết, ngay lúc này, rốt cuộc anh có thể bình yên tiến vào giấc ngủ.

Chỉ sau chốc lát, Diệp Tử nghe được tiếng hô hấp của Dạ Lẫm Hàn đều dần, cô bất đắc dĩ nhìn Dạ Lẫm Hàn một cái, nhẹ giọng thở dài: “Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết.”

Sau khi nhảm nhí, Diệp Tử che ngực của mình: “Không đúng, nói cũng không nên nói bậy, phó tổng giám đốc Dạ chỉ ngủ một chút mà thôi, nhưng mà… Tình yêu của ngài ấy dành cho cô Thẩm thật sự rất lớn, Hazz.”

Diệp Tử thu dọn một chút, sau đó tìm vị trí bên cạnh ngồi xuống, lúc nửa đêm thủ trưởng gọi điện thoại cho cô, cô đoán rằng sẽ có việc đi quan trọng, cho nên tài liệu bao gồm notebook cô cũng đem theo, hiện tại cô có thể xử lý công việc tốt một chút.

Nghĩ vậy, Diệp Tử trực tiếp lấy ra notebook, đặt ở hai chân rồi đăng nhập tài khoản, tiếp tục xử lý công việc hôm nay của mình.

Cả ngày hôm nay cô phải ở lại trong công ty, nhưng mà Dạ Lẫm Hàn bị thương như vậy, hôm nay không đến công ty được, vậy nên cô phải xử lý công việc ngày hôm nay, bằng không thì đến lúc đó lưu lại một đống cục diện rối rắm, còn không phải mình cô tự thu dọn sao?

Năng lực của Diệp Tử rất cao, làm việc lại rất nhanh, cô sửa công việc hôm nay ổn định, sau đó gửi email cho nhân viên của mình, chờ gửi xong, cô nhìn thoáng qua thời gian, chưa đến bảy giờ.

Có thể chờ thêm một chút.

Diệp Tử ngước mắt nhìn hai người trên giường bệnh, cũng không biết hai người này hôn mê ở thời điểm nào.

Cuối cùng, Diệp Tử gửi tin nhắn cho nhân viên kia, thấy cậu ta trả lời tin nhắn của mình, cô cảm thấy có chút chán, cho nên đi mua ly cà phê, sau đó ở phòng bệnh uồng chậm rãi.

Đến mười giờ sáng, cả hai người đều không có dấu hiệu tỉnh lại.

Thẩm Kiều vẫn bị bóng đè, ở trong mơ những người đó nói chuyện, không ngừng công kích cô, cô không biết trả lời ra sao, hơn nữa cho dù cô trả lời, những người đó cũng sẽ nhanh chóng phản kích, làm cô thua hết binh lính, vì hua mà chạy.

“Không, không cần!!” Bỗng nhiên Thẩm Kiểu sợ hãi kêu lên tiếng, dùng sức mở mắt tỉnh lại.

Đập vào trần nhà là màu trắng, giống một nơi bốn mùa chẳng thấy mặt trời, xuân không thấy hoa, hạ không thấy nắng, thu không thấy lá, đông không thấy tuyết Diệp Tử uống hai ly cà phê, vẫn nhàm chán đến mức mơ màng buồn ngủ, lúc mà cô chống tay sắp ngủ, một tiếng thét chói tai khiến cô tỉnh táo.

Đột nhiên cô mở to mắt, sau đó nhìn qua nơi âm thanh phát ra, mới phát hiện Thầm Kiều đã tỉnh dậy.

Cô ấy nhanh chóng xoa nhẹ mặt mình, sau đó đứng dậy tới chỗ cô.

“Cô Thẩm, cô dậy rồi sao.”

Nghe được giọng nữ mềm mại, Thẩm Kiều kinh ngạc một chút, một lát sau mới phản ứng, cô nhìn lại.

Có chút quen mắt, nhưng mà cô đau đầu quá…Hình như cô biết người này, lại có như không quen biết người này.

Khuôn mặt Diệp Tử thay đồi, nói: “Tôi là Diệp Tử – bí thư của Phó tổng giám đốc Dạ, lúc trước ở công ty chúng ta gặp qua vài lần, cô Thẩm không nhớ sao?”

Nghe cô ấy nhắc nhở, Thẩm Kiều mới nhớ đúng là ở công ty các cô đã từng gặp qua.

Cô hôn mê quá sâu, vừa rồi lỡ không nhớ cô ấy là ai.

Thẩm Kiều gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ ra rồi.”

Diệp Tử dở khóc dở cười: “Xem ra sự tồn tại của tôi rất mờ nhạt, gặp mặt vài lần rồi cô Thẩm vẫn không nhớ nổi tôi.”

Nghe cô ấy nói, Thẩm Kiều có chút xấu hồ, cô giãy giụa, muốn ngồi dậy.

Diệp Tử chạy nhanh tới đỡ cô ngồi dậy, sau đó lấy gối đầu lót sau lưng cô, sau đó không hỏi cô, trực tiếp xoay người lấy cho cô một ly nước ấm.

Lúc cô lấy nước về thì Thẩm Kiều nhìn Dạ Lẫm Hàn, ánh mắt lo lắng sốt ruột.

“Cô Thẩm yên tâm đi, phó tổng giám đốc Dạ không có bị gì, cô không cần lo cho ngài ấy.”

“Là sao?” Thẩm Kiều rũ xuống mi mắt, nhớ tới việc xảy qua hôm qua, cô bị Dạ Mạc Thâm không cho _ vào, ai ngờ rằng sau đó mưa to, sau đó ở mưa lớn cô ngã xuống, bị Dạ Lẫm Hàn ôm di.

Nghĩ đến anh bị thương nặng như vậy mà vẫn đi theo cô một con đường dài, trong lòng Thẩm Kiều trách chính mình “Thôi nào cô Thẩm, uống chút nước âm di.”

Diệp Tử đưa ly nước tới, Thầm Kiều nhận rồi uống mấy ngụm, sau đó uống không được.

“Bác sĩ nói sao? Ngày hôm qua anh ấy mắc mưa với tôi.”

Nghe cô nói, Diệp Tử ngần người, lúc cô tới nơi này mọi thứ đã xử lý tốt, cô chỉ thấy kết quả, cho nên không biết phía trước rốt cuộc đã xảy ra việc gì, cô cũng không phải người có thề hỏi, hiện tại nghe Thẩm Kiều hỏi như vậy, cô l nhíu mày: “Lúc tôi tới thì phó tổng giám đốc Dạ còn tỉnh táo, ngài ấy gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi tới đây chăm sóc cô Thẩm, lúc sau ngài nhịn không được đã ngủ.”

“..” Cánh môi Thẩm Kiều trơ ra, một câu cũng không nói được.

Diệp Tử nghĩ, rồi nói thêm: “Lúc tôi tới thì trời đang rạng sáng, cô Thẩm còn nhớ rằng mình vào bệnh viện ở lúc nào không?”

Thẩm Kiều không nói tiếp, tuy rằng cô không biết cô ấy đã tới đây vào mấy giờ trước, nhưng mà có thể đoán được, nói cách khác lúc cô đến bệnh viện, Dạ Lẫm Hàn vẫn luôn canh chừng cô, cho đến khi Diệp Tử xuất hiện.

Anh ta… Hêt nói nổi!

Thầm Kiều cũng không biết nói anh như thế nào, chỉ cần anh ấy hư hỏng ở chỗ nào, cô có thể từ chối anh ấy hoàn toàn, cho dù anh ấy tốt với cô bao nhiêu, cô cũng có thể không lưu tình từ chối anh.

Vì cái gì anh ấy đối xử với cô tốt như vậy, tốt đến mức cô không thể suy nghĩ ra biện pháp..

Vì cô làm nhiều việc như thế, khiến cho cô có cảm giác mình có tội ác mười phần.

Thứ tình cảm này, cô không có cách để đáp lại anh ấy!

Nhưng Dạ Lẫm Hàn anh ấy… Vì cái gì không hiểu!?

“Cô Thẩm, tôi làm bí thư ở bên ngoài phó tổng giám đốc Dạ đã nhiều năm, tuy rằng ngoài mặt người ấy là một người ôn nhu, nhưng một khi ngài ấy chọn được đồ vật, hoặc là người khác đều không dễ dàng thay đồi. Cô đừng tự trách bản thân mình, rốt cuộc những điều này đều do phó tổng giám đốc Dạ tự mình cam chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.