Diệp Tử sửng sốt một chút sau đó xê dịch thân thể né tránh ánh mắt của Dạ Lâm Hàn, một bên nhẹ giọng giải thích nói: “Cô Thầm vừa tỉnh lại, cô ấy đã húp một tí cháo, thân thể không có gì đáng ngại.”
Nghe được cô không có việc gì lại thấy cô ngồi ở đó, tuy rằng sắc mặt hơi tái nhợt nhưng có thể nhìn ra được tinh thần không tệ.
Môi Dạ Lẫm Hàn nhếch lên,: “Không có việc gì thì tốt.”
“Phó tổng giám đốc Dạ, anh uống tí nước di.”
Anh bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Kiều.
Thâm Kiều cũng đang nhìn anh, cô chỉ muôn nhìn xem anh có ồn hay không nhưng vừa nhìn lên chạm phải ánh mắt nóng rực của anh khiến cô xấu hổ, lúc này Diệp Tử đưa ly nước tới trước mặt, kết quả anh ta cũng không cầm, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
“Khụ khụ….” Thẩm Kiều có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, sau đó xốc chăn lên đứng dậy xuống giường.
Cô đi đến bên cạnh Diệp Tử, Diệp Tử cười tủm tỉm đem ly nước đưa tới trong tay cô, Thẩm Kiều nhìn cô ấy một cái, vừa lúc mắt đối mắt cùng Diệp Tử, sau đó Diệp Tử trực tiếp đứng dậy nói: “Tôi đi mua ít đồ, sẽ nhanh chóng quay lại.”
Nói xong, cô ấy xỏ giày cao gót vào, nhanh nhảu rời đi Chờ đến khi không còn thấy bóng dáng của Diệp Tử, ánh mắt Dạ Lẫm Hàn hiện lên ý cười.
“Anh cả, anh mới vừa tỉnh lại, anh uống nước đi.“ Thầm Kiều đưa ly nước tới trước mặt anh, ý bảo anh uống nước.
Dạ Lẫm Hàn không nói, cũng không nhận ly nước, chỉ lằng lặng nhìn chằm chằm cô.
“Không, không khát sao?”
Thẩm Kiều bưng ly nước không biết nên làm sao “Không có sức lực.” Dạ Lẫm Hàn nhàn nhạt mở miệng nói.
Lúc đầu Thẩm Kiều không hiều anh đang nói gì, sau vài giây đột nhiên phản ứng lại, Dạ Lẫm Hàn bảo anh không có sức cầm ly, ý là muốn cô đút anh uống sao?
Thẩm Kiều lập tức đỏ mặt, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Dạ Lẫm Hàn, cô khẩn trương đem ly nước đặt lên trên mặt bàn.
Nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Lẫm Hàn tối lại, một lát sau anh giật giật môi mỏng không phát ra tiêng động.
Không khí xâu hồ bao trùm quanh phòng bệnh, quan hệ giữa anh và Thẩm Kiều không có khả năng để cô chủ động đi đút anh uống nước, chuyện cô có thể làm là đưa ly nước đến trước mặt anh.
“Nếu không… Em đi kêu y tá!”
Thẩm Kiểu như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô xoay người muốn đi ra ngoài kêu y tá, Dạ Lẫm Hàn nhìn cô, dở khóc dở cười, vì một ly nước cô lại có thể tìm y tá để đút anh.
“Quay lại.“ Dạ Lẫm Hàn hữu khí vô lực kêu lên.
Cô đành phải dừng lại bước chân, cắn môi quay đầu lại nhìn anh.
Bộ dạng đáng thương của cô giống như Dạ Lẫm Hàn đưa ra yêu cầu đặc biệt khó xử nhưng anh cũng biết, anh làm cô khó xử.
Dạ Lẫm Hàn nhàn nhạt cười: “Chẳng qua chỉ là đùa một chút, em phải đi tìm y tá sao?”
“Vừa rồi anh đùa một chút… Xin lỗi.”
Nghe anh nói xong, Thẩm Kiều ngước mắt nhìn anh, cô nhìn thấy sự áy náy hiện rõ nơi đáy mắt anh, cô xấu hồ rũ mi mắt: “Lời xin lỗi phải là em nói mới đúng, anh đã cứu em, anh thay em làm nhiều chuyện như vậy, em lại…”
Không thể đút anh uống nước.
Nhưng… Là… Cô thật sự không làm đượ!
c Dạ Lẫm Hàn không làm cô khó xử mà tự đứng dậy duỗi tay lấy ly nước trên bàn, Thẩm Kiều thấy thế chạy nhanh qua, chủ động đem ly nước đưa đến trước mặt anh.
Trong lúc Dạ Lẫm Hàn cầm ly nước, anh không cần thận đụng tay cô, Thẩm Kiều sợ hãi nhanh chóng rụt tay về, may mắn Dạ Lẫm Hàn đã cầm ly nước ồn định. Anh chú ý tới động tác của Thẩm Kiều, ánh mắt lạnh đi một nửa Anh đem ly nước nhâp vài ngụm, sau khi nhuận yêt hâu mới nói: “Anh sẽ không làm gì em, không cần phải sợ anh như rắn rết thế.”
Anh nói chưa dứt lời, Thẩm Kiều lập tức xấu hổ, cô cũng không trả lời Dạ Lẫm Hàn, cô chỉ đứng bên cạnh anh.
Đợi Dạ Lẫm Hàn uống nước xong, cô giơ tay nhận lấy, Dạ Lẫm Hàn nói: “Em về nghỉ ngơi di.”
Tay Thẩm Kiều bất động ở giữa không trung, một lúc sau mới thu về.
“Em xin lỗi……” Thật lâu sau, cô nói lời xin lỗi với Dạ Lẫm Hàn rồi xoay người chuẩn bị về giường bệnh của mình.
Thẩm Kiều dừng bước nhưng cô không có quay đầu lại.
“Em phải về bên cạnh cậu ta sao?”
Thẩm Kiều an tĩnh một lát mới quay đầu lại: “Em chưa từng rời đi.
Em với anh ấy còn nhiều chuyện chưa nói rõ ràng với nhau, em muốn hỏi rõ chuyện như thế nào.”
“Sau khi hỏi rõ ràng thì như thế nào? Hợp đồng ly hôn kia anh đã thấy.”
Hai tay Thẩm Kiều để ở bên hông không tự giác nắm chặt, cô cắn chặt răng.
“Nó nghĩ hai người đã ly hôn, nếu em đi tìm nó, chẳng phải là đem tôn nghiêm của em ném dưới lòng bàn chân mặc nó dẫm đạp?”
“Anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ làm như thế, trong này… Nhất định là có nguyên nhân gì đó. Anh cả, cảm ơn anh đã cứu em, em sẽ nghỉ ngơi cho tốt, sau khi xuất viện em sẽ đi tìm anh ấy.”
Nói xong Thẩm Kiều quay lại giường của cô, không tiếp tục nói chuyện cùng Dạ Lâm Hàn.
Dạ Lẫm Hàn nhìn cô, không rõ là cảm giác gì đang dây lên trong lòng, chỉ cảm thấy chua xót trào dâng.
Loại cảm giác này, không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Nhìn người phụ nữ mình yêu thương đang đứng ở trước mặt mà anh lại không làm được gì, tên kia lại cố tình không biết quý trọng.
Điều này làm cho Dạ Lẫm Hàn phẫn nộ, nếu có thể, anh thật muốn sự đem Thẩm Kiều mang đến một nơi thật xa, rời khỏi chốn này, đi đến một thế giới khác, nơi nào cũng được, chỉ cần đừng để cô nhìn thấy em trai anh Chung quy anh vẫn không có cách nào không bận tâm đến cảm nhận của Thầm Kiều.
Nếu cô khóc, cô lộ ra vẻ mặt thống khổ hoặc là ánh mắt khó xử, anh sẽ cảm thấy… Chính mình là tên độc ác vô cùng.
Một khi đã như vậy, giúp cô thôi.
Giúp cô được mọi thứ cô muốn, nhìn cô hạnh phúc, anh…… Cũng có thể thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, Dạ Lẫm Hàn ở trong lòng đưa ra quyết định.
Ở bệnh viện ngây ngốc suốt hai ngày, Dạ Lẫm Hàn tỏ vẻ muốn xuất viện, Thẩm Kiều nghe thấy tin tức này có chút ngạc nhiên, bao gồm cả Diệp Tử, bởi vì anh bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ muốn anh nằm viện ít nhất năm ngày, nhưng giờ là tình huống gì, vừa trải qua hai ngày đòi xuất viện?
“Sao lại phải xuất viện? Chuyện của công ty tôi có thể sắp xếp, phó tổng giám đốc Dạ, anh nghỉ ngơi thêm vài ngày di.”
Thẩm Kiều đứng ở bên cạnh, ánh mắt sâu kín nhìn anh: “Anh cảm thấy anh nằm viện với em cảm giác bị giam cầm nên mới muốn xuất viện trước thời hạn?”
Dạ Lâm Hàn cười nhạt nhẽễo: “Đồ ngốc, suy nghĩ vớ vần cái gì, anh là nam nhân, vết thương này chỉ là vết thương ngoài da, cảm giác nằm viện bứt rứt khó chịu.”