Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 319: Chỉ là một người phụ nữ thôi mà?



Đây cũng là một cách hay.

Thẩm Kiều hai ngày nay đều không nghĩ tới cách này, cô chỉ muốn đập tan biệt thự Hải Giang, cho đến khi Dạ Mạc Thâm chịu gặp cô.

Không ngờ Tiểu Nhan lại nghĩ đến chuyện đó, Thẩm Kiều vui vẻ gật đầu: “Được.”

Mấy người kia vội vàng nói: “Cậu Dạ hôm nay chắc chắn sẽ đến công ty, vậy hai người mau đến công ty tìm anh ấy di”

“Cảm ơn.”

Thẩm Kiều không quên nói lời cảm ơn trước khi đi, sau đó cùng Tiểu Nhan rời khỏi. Nhìn bóng lưng của cô, mãy người cùng nhau thì thào. “ theo tôi mợ hai trẻ tuổi này cũng tốt đó chứ, chí ít thì cũng rất lịch sự với chúng ta.”

“Đúng vậy, mà lần đầu cậu Dạ đưa một người phụ nữ đến đây, tôi nghĩ…”

“Suyt …chúng ta đừng nói gì cả. Chuyện này chỉ có người trong cuộc là biết rõ nhất, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình thôi. “

Khi Thẩm Kiều và Tiểu Nhan đến tập đoàn họ Diệp, quả nhiên Dạ Mạc Thâm không ra lệnh cấm cô vào công ty, vì vậy Thẩm Kiều và Tiểu Nhan dễ dàng cùng nhau vào công ty, đi lên thang máy, tim Thẩm Kiều vẫn đập thình thịch “Tôi cho rằng… anh ấy thậm chí sẽ không cho tôi vào công ty.” Thẩm Kiểu ôm ngực, nói như kiểu bằng những hơi sức cuối cùng.

Tiểu Nhan bật cười một cách vui vẻ khi nghe thấy lời đó, “Có thể vào trong là hạnh phúc rồi. Tôi sẽ cùng cô trực tiếp lên trên tầng tìm cậu Dạ.

Sau đó hai người nói chuyện cho rõ ràng, cô đừng có sợ sệt nương tay, cứ thẳng thắn, cương quyết, nhớ dấy.

“Được” Thầm Kiều hít 1 hơi sâu, lấy hết can đảm, “Tôi sẽ nắm bắt cơ hội này.”

“Cố lên.”

Thang máy từ từ đi lên, nhờ sự động viên, cổ vũ cật lực của Tiểu Nhan, Thẩm Kiều cuối cùng cũng lấy được can đảm. Khi lên đến tầng cao nhất, cô ấy hít một hơi thật sâu, chầm chậm bước ra ngoài, Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Tôi sẽ xuống Phòng Tài Vụ ở tầng dưới đợi cô, khi nào giải quyết công việc xong thì đến tìm tôi.”

Thẩm Kiều suy nghĩ 1 chút rồi gật đầu: “Được, cô xuống Phòng Tài Vụ trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm cô sau.

Sau khi Tiêu Nhan rời đi, cửa thang máy lại đóng lại, Thẩm Kiều cố gắng trấn an bản thân, tự cổ vũ vài câu trước khi tiến thằng về phía văn phòng.

Đây là nơi cô làm việc trước đây nên cô rất quen thuộc, vừa đứng cạnh cửa, Dạ Mạc Thâm đã ở bên trong.

Chỉ cần tìm được anh ta và nói chuyện rõ ràng là ổn rồi.

Thẩm Kiều mỉm cười đi tới văn phòng, vươn tay gõ cửa.

Bên trong không có tiếng trả lời, Thẩm Kiều do dự một hồi rồi lại gõ cửa, một mảnh tĩnh lặng vẫn bao trùm lấy căn phòng.

Thẩm Kiều cảm thấy có chút kỳ lạ nên định đây cửa đi vào, đúng lúc này, tiếng cửa thang máy mở ra, Tiểu Nhan từ bên trong chạy đến, thở hồn hển nói: “Vừa nãy lúc ở dưới lầu tôi phát hiện cậu Dạ đang đi họp, Anh ấy và Tiêu Túc đang ở trong phòng họp.”

“Phòng họp ư?”

“Đúng vậy, cuộc họp còn khoảng một tiếng nữa, cô vào ngay bây giờ không thích hợp…”

“Vậy tôi sẽ đợi anh ấy ở văn phòng.”

“Ừm, thế thì được. Cô đợi ở đây, có tin gì mới tôi sẽ gửi tin nhăn Zalo cho cô.” Thẩm Kiều biết trong văn phòng này có 1 phòng nghỉ ngơi, trước đây cô đã từng ở đấy, chỉ cần cô ngồi yên lặng trong đó là được.

Đợi Dạ Mạc Thâm về rồi cùng nói rõ mọi chuyện.

Sau khi Tiểu Nhan rời đi, Thẩm Kiều đẩy cửa văn phòng bước vào, sau đó trực tiếp đi đến phòng nghỉ ngơi. Phòng đó rất rộng, lại không có đồ gì thú vị, phải đợi cả tiếng đồng hồ quả là quá tàn nhẫn, Thẩm Kiều ngả mình xuống ghế sô pha lớn.

Cô nghĩ, dù sao thì mình cũng phải đợi một tiếng …

Hay là trộm ngủ một lúc nhỉ? Chỉ một lúc thôi, đợi Dạ Mạc Thâm trở về cô sẽ tỉnh dậy.

Chẳng kịp suy nghĩ thêm, Thầm Kiều đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vốn dĩ cô chỉ muốn chợp mắt, nhưng không ngờ rằng mình lại ngủ quên mất. Khi Dạ Mạc Thâm trở về sau cuộc họp, Tiêu Túc theo sau anh bước vào, nghe anh chế nhạo: “Hôm nay Dạ Lẫm Hàn vẫn không đến công ty sao? Ôi, đúng là Dạ anh và Dạ em.”

Trong câu nói đó sặc mùi ân ý.

Anh nói kháy ai, Tiêu Túc đều biết cả, trầm mặc một lát mới giải thích: “Dạ thiếu gia, có thể mợ hai không ở bên cạnh anh, có thê là… có chuyện gì đó đã bị bỏ lỡ”

“Cậu..! Đến khi nào cậu mới thôi biện hộ cho người khác vậy?” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói, không đề tâm đến lời giải thích của Tiêu Túc.

Tiêu Túc đi theo, nói: “Cậu Dạ, không phải tôi Tiêu Túc tôi muốn biện hộ cho ai, mà là đêm đó mợ hai đã đợi ở ngoài cửa suốt đêm, mà…”

“Chờ cả đêm?” Dạ Thâm cười khinh bỉ. “Tôi kêu cô ấy đợi sao? Tôi đợi cô ây cả đêm, anh không nói? Mà ai nói cô ây đợi tôi cả đêm? Sao sáng ra không thây bóng người đâu?”

Tiêu Túc trong lòng phân nộ, còn không phải anh không thấy người nhà, người nhà đều ngã xuống hay sao?

Lúc Tiêu Túc đi ra sau, nghe được lời mấy người bảo vệ nói, anh còn nghĩ bỏ đi cũng không sao, nào ngờ cậu Dạ vẫn còn tức giận, nhưng ai biết sau khi đi trở về, cậu Dạ đột nhiên hỏi Thẩm Kiều đang ở đâu.

Tiêu Túc ngay lúc đó không biết trả lời ra sao.

Dạ Mạc Thâm im lặng một lúc, rôi lại chế nhạo: “Nhận lấy bản thỏa thuận rồi rời đi sao? Thì ra nóng lòng muôn ly hôn đên vậy sao?”

“Cậu Dạ, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu, mợ hai…

Còn chưa kịp nói xong, lại bị Dạ Mạc Thâm đang nổi giận lôi đình mắng một câu. “Không phải đã nói, cô ta không còn là mợ hai của Dạ gia này hay sao? Anh đang gọi tên ai vậy?”

Tiêu Túc: “Tôi hiểu rồi, từ nay tôi sẽ không gọi như vậy nữa.”

Muốn tức giận cứ việc tức giận đi, muốn hiều lầm cứ việc hiểu lầm đi, dù sao sự phẫn nộ cũng không có đồ lên đầu cậu ta, quản chuyện bao đồng làm cái gì chứ.

Cậu ta cũng rât mệt mỏi với vai trò trung gian, có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể, khi cậu ta định nói ta rõ ràng để chuyện tường minh, Mạc Thâm cũng không cho cậu ta cơ hội để nói ra.

“Tôi đi xử lí dữ liệu cuộc họp ngày hôm nay, mai tôi sẽ gửi nó cho anh sau.” Tiêu Túc nói xong quay di, bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại và thở dài bất lực.

Trong văn phòng trống trải chỉ còn duy nhất Dạ Mạc Thâm.

Anh mím môi, sắc mặt lạnh lùng ngồi trước phòng làm việc, tài liệu trên bàn được sắp xếp ngăn nắp, những thứ này đều do Tiêu Túc một tay dọn dẹp.

Khi Thâm Kiêu vân còn là trợ lý của anh ây, công việc này là do Thẩm Kiểu phụ trách. Nhưng bây giờ… trong đầu vừa hiện lên hình ảnh người phụ nữ ấy, mắt Dạ Mạc Thâm đã tối sầm lại. Sau một lúc, môi anh nhếch lên, khuôn mặt toàn là khinh bỉ và chế giễu.

Dạ Mạc Thâm, lúc nào rồi mà mày còn nghĩ suy về người phụ nữ lật mặt như bánh tráng ấy?

Cô ta không xứng đáng với những lắng lo của mày đâu!

Quên cô ta đi!

Từ nay về sau, cô và tôi sẽ không còn bât cứ môi quan hệ nào cả, dù vốn dĩ cô là người phụ nữ được gả vào Dạ gia thay em gái cô, nhưng nhìn mà xem? Nhìn những thứ cô ta đã làm đi, chỉ có kẻ ngốc mới yêu chiều cô như lúc đầu! Bát nước đồ đi thì sao lấy lại được?

Dạ Mạc Thâm anh có quyền có thế, ong bướm vây quanh còn chẳng hít được chút mật… muốn tìm một người phụ nữ như nào mà không có chứ? Hà cớ gì phải ngã vào người phụ nữ này?

Nực cười!

Nhưng Dạ Mạc Thâm càng lúc càng khó chịu, bởi vì mỗi khi anh muốn làm việc, trong đầu anh luôn hiện ra hình dáng của người phụ nữ ấy, anh càng muốn đưa cô ra khỏi tâm trí, bóng dáng cô càng hiện lên rõ mồn một. Dạ Mạc Thâm trước giờ không chịu thua trước cái gì, tất cả, tất cả mọi thứ, tất cả mọi người, anh đều kiểm soát được, nhưng khi đối mặt với Thẩm Kiều, mọi sự suy tính dường như đều bị đánh bại.

Điều này khiến anh thấy … rất khó chịu.

Chỉ là một người phụ nữ thôi mà? sao lại khiến Dạ Mạc Thâm anh ra nông nỗi này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.