*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không muôn giâu anh sao?”
Ảnh mắt trào phúng của Dạ Mạc Thâm chiêu thăng vào người cô: “Thật là một người phụ nữ giỏi lừa dối, trước khi đi em đã nói với anh những gì? Em đã hẹn trước với Tiểu Nhan rồi? Không muốn phải thất hẹn? Em còn nói với Tiêu Túc rằng sẽ đến buồi tiệc đúng giờ, kết quả thì sao? Nguyên một buổi tối em không hề xuất hiện!”
“Em có đến đó!” Thẩm Kiều sốt ruột tự biện giải cho bản thân: “Tối hôm đó em có tới nơi thật mà, chỉ là tối đó xảy ra một chuyện ngoài ý muôn cho nên em đên nơi khá trê.
Hơn nữa tôi đó em cũng đi gặp Tiểu Nhan thật mà, tuy em có gặp cả Dạ Lẫm Hàn, thế nhưng Tiểu Nhan cũng có mặt ở đó! Em không hề nói dối anh mà!”
“Vậy tại sao lại không nói thẳng cho anh biết?”
Thẩm Kiều tự giải thích rất lớn tiếng, nhưng âm thanh chất vấn của Dạ Mạc Thâm còn lớn hơn thế.
Anh lớn tiếng như vậy khiến Thầm Kiều bối rối, ngơ ngác nhìn anh một hồi mới mệt mỏi mà rũ đôi mắt: “Do lỗi của em, em không nên lừa anh…Vốn dĩ em không muôn lừa anh đâu…Nhưng em sợ nói ra rồi anh sẽ hiểu lầm em!”
Quan hệ giữa anh ấy và Dạ Lẫm Hàn từ trước đã mân cảm, cho nên đó chính là nguyên nhân cô không dám nhắc đến chuyện này trước mặt Dạ Mạc Thâm.
“Lí do thật là êm tai.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, lại trào phúng đâm cô thêm một câu.
Thẩm Kiều ngầng đầu lên nhìn về phía anh: “Chuyện này là do em không xử lí tốt, em xin lỗi, Dạ Mạc Thâm…Em…”
Câu nói phía sau, cô làm thế nào cũng nói không nên lời.
Thâm Kiêu cảm giác thật là gian nan, cô hít sâu một hơi, lăng lặng nhìn về anh.
Ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, không có một xíu ấm áp, như thể rét lạnh đến sâu trong tim cô.
Đối mặt với một Dạ Mạc Thâm như vậy, Thầm Kiều cảm giác một chút dũng khí vất vả lắm cô mới tích lại được đang từ từ trôi mất, cô hơi sợ. Nếu như…Nếu như cô không nói gì nữa, có phải…sau này cô sẽ càng không có can đảm lên tiếng hay không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều dùng sức cắn cắn đôi môi mình, mở miệng: “Dạ Mạc Thâm, chúng ta…”
“Ly hôn đi.’ Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên mở miệng cắt đứt lời của cô Thứ còn dư lại, chỉ có ngạc nhiên.
“Bản hợp đồng đó đã đưa cho em rồi, trước đây không phả em vẫn luôn muốn nó sao? Hiện tại như em mong muốn, em cầm hợp đồng rời đi, sau này muốn bên ai thì cứ ở bên người ấy, không có bất kì quan hệ gì với Dạ Mạc Thâm này nữa.”
Trầm kiểu trợn to hai mắt, cô như chết trân tại chỗ.
“Anh, anh nghiêm túc chứ? Chỉ là do anh quá giận em thôi, anh…anh thật sự muôn ly hôn với em sao?”
Dạ Mạc Thâm nhêch miệng cười: “Em thây anh giồng như đang nói đùa ư?”
Trầm kiều nói không ra lời, yếu hầu đặc quánh nghẹn ngào, giống như có thứ gì đó đè chặt trong trái tim cô vậy.
“Đi thôi, nơi đây không phù hợp với em. Thầm Kiều, vốn dĩ em chỉ gả thay cho em gái mình không phải sao? Hiện tại, em tự do rồi!”
Thẩm Kiều ngạc nhiên mất một lát, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cô vừa có ý định vòng tay ôm lấy cổ Dạ Mạc Thâm, anh lại đột ngột thô lỗ giật ngược cô ra sau, Thẩm Kiều ngã ngồi xuống mặt thảm dưới đât.
“Nhìn thây chưa?”
Anh dùng tay lau khóe môi của mình, ánh mắt lạnh như khôi băng không hề lay chuyền, trong đó không chứa đựng bất cứ thứ cảm xúc gì.
Thẩm Kiều khe khẽ nhếch môi, mất một lúc lâu cô mới rũ xuống mi mắt cười khổ: “Anh có ý gì đây? Cười nhạo em sao? Anh đang chứng minh cho em rõ dù có ghê tởm đến đâu cũng có thể hôn em ôm em, anh chỉ xem em như một con rối thôi, đúng không?”
“Biết rõ thì cút đi đi.”
Mặc dù cảm xúc khi hôn cô ấy vẫn ngọt ngào như thế, nhưng điều Dạ Mạc Thâm ghét nhất là bị người khác phản bội.
Những đau khổ mà mẹ phải chịu anh vẫn khắc ghi trong lòng, anh tuyệt đối sẽ không đi theo con đường của mẹ.
Nếu tính tình cô ấy hay đổi thay như vậy, thì để anh đích thân chấm dứt tất cả di.
Để cô đến bên người cô muốn được gắn bó.
Thẩm Kiều ngồi dưới đất không có phản ứng, rũ mi mắt cúi thấp đầu ngồi ở đó như một con thỏ sụp đầu khổ đau, vô cùng có tính hình tượng.
Qua một lúc lâu, cô chậm chạp bò từ dưới đât đứng lên “Anh có biêt hay không Dạ Mạc Thâm, ngày hôm nay, em…vôn định đến giảng hòa với anh, em biết tối hôm đó đúng là em đã sai, nên em phải cố gắng bù đắp một vài thứ gì đó để sửa sai. Dù anh có giận em đi nữa cũng là chuyện có thể hiểu. Bởi vì em đã không tuân thủ giao ước.
Em bằng lòng nhận trừng phạt, chỉ cần…không ly hôn là được.”
Đôi đồng tử của Dạ Mạc Thâm co rút, người phụ nữ này đang nói cái gì?
“Em thật sự thích anh…”Thẩm Kiều run run nói xong những lời này, nước mắt đã tràn ngập viền mi: “Chuyện tối hôm đó thật sự có nguyên nhân cả, sau đó em đã quyết tâm rồi, em muốn ở bên anh mãi.”
Cô ngâng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn thằng Dạ Mạc Thâm: “Thế nên, đừng đuổi em đi, có được không?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Thẩm Kiều đột ngột lao tói trước, hai tay ôm chặt lấy cổ Dạ Mạc Thâm, có thể nói cả cơ thể như đu trên người anh.
Dạ Mạc Thâm vân ngồi rất vững vàng, bị cô vồ đến một cái như vậy, cả người cả xe lăn đều lui về sau một đoạn dài. Anh cảm nhận đực đôi tay mềm mại yếu ớt của cô quân vòng quanh cổ mình, tiếng khóc nức nở vang lên ngay bên tai anh Trái tìm cứng rắn như đá hầu như đã bởi vậy mà rung động.
“Cho em thêm một cơ hội nữa, lần này em chắc chắn sẽ không đi gặp anh ta nữa, được hay không hả anh?”
Thầm Kiều ôm chặt anh, không nhìn thấy đôi mắt ấy, rốt cuộc cô cúng có can đảm nói ra tất cả.
Cô phải cố gắng giành lại thì mới không cảm thầy nuối tiếc được.
Dạ Mạc Thâm, xin anh…cho em thêm một cơ hội nữa!
Một lân thôi là được!!!
Nếu như lần này anh lại đầy em ra xa, em sẽ…không còn dũng khí ôm lấy anh lần nữa.
Cho nên, xin anh…xin anh đừng đầy em ra mà!
Em xin anh.