*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thầm Kiều rũ mắt xuống, ngây ngần nhìn bàn chân của mình.
“Thẩm Kiều, nhà họ Thẩm chúng tôi vẫn luôn đối xử không đúng với cô, dù sao thì cô không phải là con ruột của tôi, nhưng từ nhỏ tôi đã cho cô không ít thứ? Bây giờ người nhà họ Hàn đã tìm đến cửa rồi, cô một bước trở thành cô chủ của nhà họ Hàn, sẽ không khinh thường người nhà họ Thẩm chúng tôi đâu phải không? Đương nhiên nếu cô muốn xem thường cũng không sao cả, khoản tiền tôi đã nuôi nấng cô lớn đến chừng này không hề nhỏ, cô phải thanh toán lại cho ng tôi.
Thẩm Kiều kinh ngạc ngầng đầu nhìn bà ta.
Lúc cô vẫn còn đang do dự, không ngờ rằng mẹ Thẩm đã nói sự thật cho cô nhanh như vậy.
Đôi mắt cô run rầy: “Cho nên…
con thật sự không phải là con ruột của mẹ?”
Mẹ Thẩm nhìn dáng vẻ của cô thì có hơi khó hiểu, con bé đang đau lòng chuyện gì vậy? Cha Thẩm đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Kiều: “Kiều Kiều, ta quả thật…
không phải, ta với mẹ con không phải là người đã sinh ra con. Ban đầu… con là đứa trẻ mà chúng ta đã mang về từ cô nhi viện.”
Giọng nói của cha Thẩm vẫn vẫn dịu dàng quen thuộc như vậy, Thầm Kiều nhìn ông ấy, phát hiện gần đây dường như đã trở nên tiều tụy già nua hơn trước rất nhiều. Đôi mắt vẫn dục của ông ấy lúc nhìn cô có mang theo sự yêu thương và hiền hậu, nhưng lời nói ra lại khiến trái tim cô đau đớn.
Cô rũ mắt xuống, khẽ cười nói: “Không ngờ tất cả đều là sự thật, trước nay con vẫn cho rằng con là con gái ruột của các người, những lời mà thư ký Tô nói với con đều là giả. Nhưng không ngờ… đây đều là sự thật.”
“Cô không sao chứ?” Mẹ Thẩm nghe cô nói như vậy, nhịn không được khó hiểu trong lòng mà nhìn cô: “Không phải là con ruột của chúng tôi không phải tốt sao? Đó là nhà họ Hàn ở Bắc Thành đó, tôi từng cố ý thăm dò, so với nhà họ Dạ thì họ chẳng thua kém bao nhiêu. Trở thành tiểu thư nhà họ Hàn thì có gì không tốt chứ? Kiều Kiều, cô tỉnh táo một chút, sau này cô đã là cô chủ nhà họ Hàn, cha mẹ nuôi chúng tôi cũng có thể theo đó mà được nhờ.
Đừng quên em gái của cô, con bé dù sao cũng là em gái cô đó.”
Nói đến đây, mẹ Thẩm đi qua võ lên vai của Thẩm Kiều: “Lời mẹ nói với cô, cô có nghe không? Em gái cô trước giờ vẫn thích người chị là cô nhất, trước giờ con bé vẫn luôn biết cô là một người chị yên thương nó.
Sau này có chuyện gì thì… cô nhất định phải giúp đỡ con bé biết không? Không thì cô xem nhà họ Hàn có muốn nhận con gái nuôi không, cô dẫn em cô vào cùng là được rồi?”
„ Thẩm Kiều: “..
“Con hỏi lần cuối cùng, con thật sự… không phải là con ruột của mẹ sao? Có phải mẹ vì vinh hoa phú quý nên mới lừa con đúng không? Sống cùng nhau nhiều năm như vậy, con không tỉn….”
“Cô ăn nói bậy bạ gì vậy? Sao lại nói tôi vì vinh hoa phú quý mà lừa cô? Vấn đề thân thế quan trọng như vậy có thể làm giả được sao? Huống hồ… cô quả thực là con gái của nhà họ Hàn. Cho dù cô không phải là con gái của nhà họ Hàn thì cô cũng không phải là con gái của nhà họ Thẩm chúng tôi. Cha cô nói không sai, cô là đứa trẻ chúng tôi đã nhận về từ cô nhi viện.”
“Tại sao?“ Thẩm Kiều cười khổ nói: “Tại sao… phải nhận nuôi con?”
Mẹ Thẩm quay đầu lại: “Cô đừng hỏi, tóm lại.. mọi chuyện là như vậy.”
Cha Thẩm lại thở dài một hơi, rồi kể sự thật cho Thẩm Kiều nghe.
“Lúc đó cha với mẹ con kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không có con, thầy bói toán bảo cha với mẹ con đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa, không ngờ sau đó lại đụng trúng con, nhìn dáng vẻ đáng yêu của con, cha với mẹ con đều rất thích cho nên đã ôm con về.”
Nói đến đây, Thẩm Kiểu cũng đoán được đại khái những chuyện xảy ra tiếp sau đó.
“Nhưng mọi người không ngờ rằng, sau khi nhận nuôi tôi không lâu thì các người đã sinh được con gái ruột của mình, đúng không?”
Cha Thẩm gật đầu nói: “Đúng, đây là điều chúng ta không nghĩ đến.
“Cho nên, sau khi các người có con gái ruột của mình thì bắt đầu lạnh nhạt đứa trẻ mà các người nhận nuôi ở cô nhỉ viện đúng không?”
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nhịn không được bật cười: “Kỳ thực tôi luôn cho rằng, các người đối xử tốt với Thẩm Nguyệt là bởi vì con bé còn nhỏ, con bé làm em gái, mà tôi cũng luôn khuyên nhủ bản thân tôi là chị, đối tốt với em gái là chuyện đương nhiên. Nhưng mà trước giờ tôi không ngờ rằng, tôi lại không phải là con ruột của các người.”
Đến bây giờ cô vẫn không có cách nào để tiếp nhận.
“Thẩm Kiều, hôm nay rốt cuộc cô làm sao? Bây giờ cô là cô chủ nhà họ Hàn rồi, cô nói những chuyện này để làm gì? Lẽ nào muốn tính sổ với tôi sao?” Mẹ Thẩm có chút nhịn không được mà nói, cha Thẩm thấy vậy thì vội vàng kéo bà ta lại: “Bà đừng ăn nói loạn xạ nữa, bà xem dáng vẻ con bé có giống như đến để tính sổ với bà không? Con bé chỉ đang không chịu nổi kích thích này thối…”
“Có gì mà không chịu nổi?
Nguyệt Nguyệt của tôi sau khi nghe tin này đã tức đến chạy đi, Thẩm Kiều nó có gì mà chịu không được?
Chúng ta cùng đi nói với người nhà họ Hàn, thực ra Nguyệt Nguyệt mới chính là người mà bọn họ vẫn luôn tìm, mà không phải là cô! Mẹ xin thề với cô, chỉ cần Nguyệt Nguyệt tiến vào nhà họ Hàn làm cô chủ rồi thì Sau này mẹ vĩnh viễn sẽ không bạc đã cô.”
Mẹ Thầm giống như bị điên, nói những lời hàm hồ.
Vốn dĩ Thẩm Kiều đến đây để chứng minh thân phận, không ngờ lại nghe thấy những lời khiến như đâm vào tim cô, cô ngây ngốc nhìn mẹ Thẩm, động đậy phiến môi trắng bệch.
“Trong mắt của mẹ, có phải cảm thấy… tất cả mọi thứ của con chỉ cần Thẩm Nguyệt muốn thì mẹ sẽ đều đưa cho con bé?”
Mẹ Thẩm ngây ngốc, sau đó lắc đầu: “Cũng không thể nói như vậy, nhưng mà… cô là chị mà, nhường cho em cô không phải là điều đương nhiên sao? Kiều Kiều, xem như mẹ cầu xin cô, cô nhường thân phận này cho Nguyệt Nguyệt đi, Nguyệt Nguyệt sẽ đội ơn báo đáp. Sau này cô sẽ có tiền đô rất tốt.”
Thẩm Kiều nhịn không được bật cười, tiếng cười vô cùng chua xót, không dừng lại được.
Mẹ Thẩm không hiểu gì nhìn cô.
Sau đó khi tiếng cười dừng lại, nét mặt của Thẩm Kiều đã trở nên lạnh lùng, đến giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Nếu như con không đồng ý?”
“Cái gì?”
“Nếu như con không đồng ý cho con bé thân phận này, con muốn mình làm cô chủ nhà họ Hàn, mẹ sẽ đối xử với con như thế nào?”
“„ Không phải cô không thích vinh hoa phú quý sao? Vậy nhường những thứ đó cho em cô thì sao nào? Kiều Kiều, dù sao tôi là người mẹ đã nuôi nấng cô hơn hai mươi năm, cũng có công lao mà!”
“Cho nên, mẹ có thể mãi muốn làm gì tôi thì làm, cướp tất cả mọi thứ của tôi đi sao? Nếu như quả thật như vậy thì….”