*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu cô từ chối anh trực tiếp như vậy, có lẽ anh sẽ rất buồn với tư cách là một người anh trai.
Cho nên cuối cùng Thẩm Kiều cũng không nói gì, coi như ngầm chấp thuận điều đó.
Hàn Thanh cũng không ở lại trong phòng lâu, nhìn cô ăn xong cháo rồi rời đi, trước khi rời đi còn quay đầu lại dặn dò cô: “Anh đã phái người ở gần đây bảo vệ em. Cũng đừng tùy tiện mở cửa cho người ngoài mà không biết chuyện gì xảy ra giống như lúc nãy, như vậy rất nguy hiểm.”
Thẩm Kiều lúc đó đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo, căn bản không suy nghĩ gì nhiều mà đã làm, cũng may vì người đó là Hàn Thanh, nếu thật sự có người muốn hại cô, có lẽ đêm nay cô đã xong đời rồi.
Vì vậy cô không có phản đối gì mà gật đầu đáp ứng: “Em biết rồi.”
Sau khi Hàn Thanh rời đi, Thầm Kiều đóng cửa trở lại giường, phát hiện điện thoại di động của mình đã được sạc xong, trên chiếc bàn ở đầu giường còn có một chiếc máy tính xách tay được chuẩn bị sẵn.
Bề ngoài nhìn không có gì khác biệt lắm, Thẩm Kiều vừa lấy máy ra liền thấy trên đó hé ra một tờ giấy có ghi mật khẩu đăng nhập.
Cô nghi hoặc một lúc rồi nhanh chóng đăng nhập vào, mở ra liền thấy vấn còn một số thông tín chưa được sắp xếp ở trên màn hình.
Chẳng lẽ … đây là tập công việc của Hàn Thanh?
Anh ấy tự nhiên tặng nó đi cho cô như thế này sao? Anh cũng không sợ rằng cô sẽ nhìn thấy bất kỳ bí mật thương mại nào của anh?
Hay là vì tìm được em gái rồi, nên mọi tâm tư đều dành cho em gái, mấy chuyện khác đã hoàn toàn bị anh ấy bỏ bê?
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Kiều lại bắt đầu rối tung lên, cô tắt nguồn, sau đó cất chiếc máy tính di.
Chờ đến khi chiếc máy điện thoại gần như đã được sạc đầy cô mới mở máy lên.
Vừa khởi động máy lên đã thấy hàng loạt những tin nhắn từ Tiểu Nhan liên tục truyền tới, nhìn qua từng dòng chữ đều có thể nhìn ra sự lo lắng của cô ấy, Thẩm Kiều nhanh chóng gọi điện lại cho Tiểu Nhan.
Gọi điện thoại xong Thẩm Kiều đột nhiên nhớ ra bây giờ đã là nửa đêm, cô gọi qua giờ này thì có ai sẽ trả lời cô chứ?
Ngay lúc Thầm Kiều muốn cúp điện thoại, điện thoại đã được kết nối.
“Xin chào? Là Thẩm Kiều phải không?” – Giọng nói của Tiểu Nhan rất vội vàng, cô ấy sốt ruột nói.
Thẩm Kiều cảm thấy sống mũi chợt nhức nhức, nhẹ nhàng đáp lại: “Là tôi.”
“Thật sự là cô sao? Cô không sao chứ? Thẩm Kiểu … Cô có biết là chúng tôi lo lắng cho cô nhiều lắm không? Tôi vừa quay đầu gọi điện thoại thì cô đã biến mất. Hiện tại cô thế nào rồi? Cô đang ở đâu vậy?”
“Cô đừng lo lắng.” -Thẩm Kiều thảm nhiên giải thích: “Hiện tại tôi đang ở khách sạn, tôi không sao. Chỉ là… Tôi muốn ở một mình nên đã tự mình rời đi. Làm cô lo lắng rồi, tôi xin lôi.”
Tiểu Nhan thở dài: “Tôi đương nhiên biết cô muốn ở không gian yên lặng một chút, nhưng ở trong tình huống như vậy sẽ làm tôi cảm thấy rất sợ. Cô đến bây giờ mới gọi cho tôi được một cuộc, vẫn còn cho là có lương tâm. Nếu tối nay cô không gọi cho tôi để báo tin cô vẫn ồn thì tôi đoán tôi có lẽ mình sẽ thức trắng cả đêm nay mất. “
“Được rồi, tôi báo tin cho cô rồi, tôi vẫn ổn. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô nên nghỉ ngơi sớm đi.”
“Không được! Cô phải gửi định vị của cô cho tôi, cho tôi biết cô bây giờ đang ở đâu, để tôi yên tâm ngủ một giấc.”
Thẩm Kiều trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cô gật đầu: “Tôi biết rồi, cúp máy xong sẽ gửi định vị cho GỠ.”
“Cô cúp máy đi, nhớ phải gửi ngay.”
Ừm!
Bên đầu dây liền ngắt kết nối, Thẩm Kiều còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng bíp bíp rồi, sau đó miễn cưỡng đăng nhậpZalo, nhắn cho Tiều Nhan vị trí hiện tại của cô.
Sau khi nhận được định vị của cô Tiểu Nhan mới yên tâm.
Thầm Kiều ngừng lại một chút sau đó quyết định đầy cửa di ra.
“Xin lỗi cô đang cần tìm gì ạ?”
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi.” -Người phụ nữ cười nhẹ lắc lắc chiếc túi xách to trong tay: “Tôi đến mang đồ ăn sáng đến cho cô theo lệnh của anh Hàn.”
Quả nhiên có người chịu trách nhiệm mang cho cô ba bữa một ngày, không ngờ anh ấy đã thực sự đã chuẩn bị tất cả, chính là … hôm qua lúc cô đến khách sạn đã là nửa đêm, nhưng Hàn Thanh vẫn đã lo liệu hết những chuyện này một cách tỉ mỉ.
Chả lẽ anh ấy nửa đêm mới ngủ sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nghiêng nghiêng người: “Cảm ơn, cô Vào di.”
Người phụ nữ bước vào, ánh mắt không có giảo hoạt, sau khi bước vào liền mở túi đồ ăn ra, sau đó cần thận bày ra từng hộp lên trước bàn, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc tiều thư, cho nên tôi không biết nhiều về cô. Nhưng cô có thể cho tôi biết cô Kiều thích hương vị gì và tôi sẽ làm cho cô ăn. “
“Cảm ơn bạn.”
“Đừng khách sáo, cứ gọi tôi là dì Liên.”
“Cám ơn dì Liên, ngoại trừ đồ ngọt… Tôi không quá kén chọn những thứ khác.”
Dì Liên gật đầu cười: “Được rồi, dì Liên sẽ nhớ kỹ, cô Kiều vừa mới rời giường có đúng không? Đã rửa mặt sạch sẽ chưa?”
“Ừm.”
“Được rồi, tôi để bữa sáng trên bàn này cho cô. Cô Kiều có cần cái gì.. có cần tôi đi mua giúp cô đồ dùng gì không?”
“Cảm ơn dì Liên, hiện tại tôi không cần gì cả.”
“Vậy thì dì Liên rời đi trước nhé?”
“Dì Liên từ từ đi.”
Dì Liên đi được nửa đường, Thẩm Kiều mới chợt nhớ ra chuyện gì, vội vàng ngăn cô lại, Dì Liên không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đứng lại: “Cô Kiều?”
Thẩm Kiều đứng dậy đi đến bên giường nhặt chiếc máy tính đầu giường bỏ vào trong cặp đưa cho dì Liên: “Đây là của anh Hàn … Tối hôm qua anh ấy đã để quên ở trong phòng, có thể phiền dì giúp tôi trả lại cho anh ấy không?”
Nghe thấy, dì Lian liếc nhìn chiếc máy trên tay và cười nhạt: “Tôi không dám thay cô Kiều gửi chiếc máy lại cho anh Hàn đâu. Xin cô Kiều thứ lỗi cho tôi. Tôi bình thường làm việc tay chân rất thô bạo. Bình thường công việc cũng không phải công việc gì nhẹ nhàng, lỡ như có làm hỏng chiếc máy thì… “
Nghe những cô ấy nói như vậy, Thẩm Kiều hiều rằng cô ấy đang từ chối chính mình, cô ấy nghĩ rằng cô ấy bất cần, nếu chiếc máy này được sử dụng cho công việc của Hàn Thanh, có thể có bất kỳ bí mật nào trong đó, cô ấy thật sự không nên đưa nó cho người khác.aa