*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô xem thường ai thì tự cô hiểu trong lòng. Trước kia người trong nhà chúng tôi đối xử với cô ra sao, lễ nào trong lòng cô còn không biết?
“Mẹ!” Thẩm Nguyệt tức muốn chết, bĩu môi: “Mẹ đừng đòi tiền cô ta nữa. Mẹ xem bộ dáng của cô ta đi, chúng ta đừng lấy số tiền đó nữa!”
“Nguyệt Nguyệt, im miệng cho mẹ! Con hiểu cái gì?”
Mẹ Thẩm kéo Thẩm Nguyệt qua một bên, sau đó tự mình tiến lên trước: “Kiều Kiều à, không phải mẹ hư vinh, nhưng mà nuôi dưỡng con lớn như vậy quả thực có công lao mà. Ban đầu anh Hàn đưa mẹ năm triệu tệ, nhưng mẹ đã nghĩ… trừ việc mẹ nuôi dưỡng con ra có phải còn cho con điều kiện để con học hành?
Còn nữa, nếu như không phải Nguyệt Nguyệt, con sẽ không trở thành mợ nhà họ Dạ. Con xem những điều đó không phải là giúp đỡ trong vô hình sao, phải không?”
Thẩm Kiều nghe ra được bà ta chê tiền ít, đang yêu cầu tiền với cô.
“Vậy bà Thẩm cảm thấy… nhà họ Hàn nên đưa bà bao nhiêu.”
Mẹ Thẩm vừa nghe thì ánh mắt lập tức sáng lên: “Thực ra cũng không nhiều gì, đưa năm mươi triệu tệ là được. Vả lại… Nguyệt Nguyệt là em con, hy vọng sau này nhà họ Hàn có thể chăm sóc con bé nhiều hơn.”
Năm mươi triệu tệ…..
Mắt Thầm Kiều chìm xuống mấy phần, cười nhạt: “Bà đánh giá quá cao thân phận của tôi rồi, không thì bà bán tôi cho nhà họ Hàn, xem thử có thể lấy được năm mươi triệu tệ?
Lúc đầu mẹ bán tôi đến nhà họ Dạ, cũng làm gì lấy được giá đó?”
“Cái này…”
Mẹ Thẩm trong chốc lát chết lặng, ban đầu khi kết thông gia với nhà họ Dạ, quả thật bà đã nhận tiền, cũng quả thực không đến năm mươi triệu tệ.
Nghĩ đến đây, mẹ Thẩm càng nôn nóng nói: “Hôm nay không giống ngày trước, lúc đó con là người gả lần hai biết không? Nhưng bây giờ không như vậy, con là con gái ruột của nhà họ Hàn, có thể nhiều hơn một chút.”
Thẩm Kiều: “…”
Thẩm Nguyệt ở bên cạnh nghe lời này, nhịn không được cắn môi trừng to mắt: “Mẹ, ý mẹ là… ban đầy khi chị tiến vào nhà họ Dạ là được bán vào sao? Vậy lúc đó không có chị thì người gả là con, có phải cũng bán đi không?”
Nghe vậy, sắc mặt mẹ Thẩm chợt thay đổi: “Nguyệt Nguyệt, mọi việc không như con nghĩ đâu, sao lại gọi là bán chứ? Lời này của các con thật là… đó là tiền sính lễ, gả con phải thu sinh lễ đúng không? Nhà họ Dạ là gia đình lớn, đưa sính lễ thì có nhà gái nào lại có đạo lý không nhận sính lễ?”
Thẩm Kiều vẫn luôn dựa vào tường, không có phản ứng dư thừa nào, “Tiền sính lễ sao? Gả con gái cần sính lễ giá trên trời, bây giờ bán con gái cũng lấy giá cao. Đúng vậy?
Xin bà Thẩm yên tâm, hôm nay bà cứ về nhà trước đi, mọi việc cụ thể thế nào, đến lúc đó tôi sẽ báo cho bà.”
Lúc nói lời này, khóe môi và dưới đáy mắt của Thẩm Kiều giăng lên nụ cười trào phúng.
Chỉ là không phải cô đang trào phúng người khác, mà đang trào phúng chính mình.
Chắc là cô không làm đứa con gái tốt, cô làm một đứa con gái quá thất bại rồi, cho nên mới có thể để mẹ Thẩm lấy tiển của mình vận chuyển ra ngoài nhiều lần như vậy mà không quan tâm đến suy nghĩ và sống chết của cô.
Mẹ Thẩm nghe nói cô sẽ thông báo cho mình thì tâm trạng vốn dĩ vì giọng điệu của cô mà không vui đã nhanh chóng tan thành mây khói, bà ta gật đầu nói: “Ờ, vậy con nhớ phải báo mẹ đó, mẹ trở về đợi tin tức đây, không cần muộn quá ha. Con cũng biết nhóm người đòi nợ đó rất đáng sợ, lại trễ mấy hôm nữa thì có thể con sẽ không nhìn thấy mẹ nữa đâu.”
Thẩm Kiều không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Qua một lút sau, dường như mẹ Thẩm cảm thấy xấu hồ nên chỉ ho nhẹ một tiếng: “Vậy mẹ về trước đây, đúng rồi, một mình con ở nơi này thì chán lắm, mẹ để Nguyệt Nguyệt ở nơi này với con.”
Thẩm Kiều muốn nói không cần nhưng lúc ánh mắt tiếp xúc với Thẩm Nguyệt thì trong lòng cô lại hơi mềm lòng.
Cho dù như thế nào, đối xử với cô như thế là vợ chồng nhà họ Thẩm không có liên quan gì đến con bé.
Trước giờ Thẩm Nguyệt không hề biết mình không phải là chị ruột của con bé.
Con bé thật sự xem mình như là chị ruột mà tin tưởng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều không nói thêm gì nữa. Sau khi mẹ Thẩm rời đi, Thẩm Nguyệt đứng một mình ở nơi đó, sau khi cô ta nhìn Thẩm Kiều hồi lâu thì đột nhiên mở miệng nói: “Chị cũng chẳng thích tôi, sao lại để tôi ở lại nơi này?”
Nghe vậy, Thẩm Kiều không biết sao mà thở dài một hơi: “Nguyệt Nguyệt, chị hỏi em, chuyện chị không phải là con gái ruột của nhà họ Thẩm từ nhỏ em đã biết sao?”
Thẩm Nguyệt trừng lớn mắt: “Chuyện nào sao có thể? Bọn họ cũng giấu tôi, tôi cũng biết vào mấy ngày trước thôi, hừ!” Nói đến đây thì trong lòng Thầm Nguyệt không thể nào cân bằng: “Thật sự tức chết tôi, rõ ràng chị là con nhà giàu, bọn họ lại ôm chị về nuôi, những năm này đã tiêu biết bao nhiêu tiền trên người chị. Vả lại… tại sao người đó không phải là tôi?”
Những lời phía sau đều do cô lầm bẩm mà thôi, Thẩm Kiều không nghe được hết, nhưng cũng lờ mờ nghe được sự tức giận trong lời nói của cô ta. Cô mang chút bất lực đi về phía Thẩm Nguyệt.
“Chị biết những năm gần đây em thực sự xem chị như chị gái, nhưng bọn họ không như vậy, trước giờ bọn họ đều biết chị không phải là con ruột. Cho nên… luôn để chị thay em làm rất nhiều chuyện.”
“Đương nhiên tôi biết, trong lòng chị thấy bất công… nhưng thân làm chị phải chăm sóc em gái, cho dù là chị ruột cũng đều như vậy!”
“Nguyệt Nguyệt, trên thế giới này… chẳng có gì là bắt buộc cả, bao gồm người thân trong đó, chị đối xử tốt với em… không phải vì chị là chị, mà vì chị xem em là em ruột của chị, cho nên chị mới đồng ý gánh vác cho em, bao dung cho em chứ không phải chị cảm thấy chị bắt buộc phải làm như vậy. Em có thể hiều được ý chị không?”