Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 343: Tôi sẽ tự mình rời khỏi đây



Thẩm Kiều thật sự không dự đoán trước được điều đó, may thay lúc cô chuẩn bị ngã về phía trước đã nhanh chóng với tay được tới chỗ tay vịn, giữ lại được thăng bằng mà không bị lăn xuống cầu thang.

Sau khi đứng thẳng lại, Thẩm Kiều nghe thấy tiếng cười điên cuồng từ phía sau.

“Ha ha ha, các cô nhìn cô ấy xấu hổ như thế nào, tôi nói cho các cô biết nha, bôj dạng của người đàn bà bị bỏ rơi cũng giống như cô ấy lúc bây giờ á, thật sự xấu muốn chết tôi TÐN”

Thẩm Kiều hít sâu một hơi, định xoay người lại.

Tường Vi đưa hai tay lên ôm lấy ngực, vẻ mặt hả hê liếc nhìn cô: “Cái gì? Cô vẫn chưa chịu thua nữa hả?”

Thẩm Kiều nhìn cô hồi lâu, đột nhiên lấy điện thoại di động ra gọi điện.

“Gì, cô muốn gọi người đến viện trợ sao? Đừng quên rằng cô bây giờ là một người phụ nữ bị bỏ rơi. Cô còn có thể gọi người nào nữa tới giúp cơ chứ? Ha …”- Trên môi Tường Vi nở một nụ cười chế giễu.

Rất nhanh ngay sau đó, nụ cười trên môi cô biến mất sau khi nghe Thầm Kiều nói.

“Xin chào, 110? Đây là cổng chính của tập đoàn nhà họ Dạ ở Bắc Thành. Tôi muốn báo án.”

Sắc mặt của Tường Vi thay đổi đáng kể, báo án? Cô ấy báo án cái gì?

“Có mưu đồ giết người, đúng vậy. Tôi đang mang thai, người phụ nữ đó muốn sát hại đứa con trong bụng tôi. Vâng, tôi đọc địa chỉ cho anh nghe. Hãy đến cứu tôi ngay lập tức.”

Khi cô ấy nói rằng cô ấy đang mang thai, khuôn mặt của Tường Vi đột nhiên trở nên khó nhìn.

Chẳng lẽ cô ấy đang mang thai đứa con của Dạ Mạc Thâm? Vậy thì lý do cô ấy ở đây hôm nay …?

Cúp điện thoại xong, Thẩm Kiều cất điện thoại đi, lạnh lùng nhìn Tường Ví.

Sắc mặt Tường Vi có chút tái nhợt, cắn môi hỏi cô: “Cô có thai? Cô đừng hòng lừa người khác? Cô còn nói tôi có mưu đồ giết người. Tôi muốn giết cô khi nào?”

“Ồ, cô không có giết tôi, mà là vừa rồi cô thằng tay đẩy tôi. Nếu không phải do tôi khống chế được, đứa con này xảy ra mệnh hệ gì là do lỗi của cô!”

Tường VI…”

Các cô gái đang vây quanh Tường Vi hiển nhiên đã nghe được những gì Thẩm Kiều vừa nói.

“Cô ấy thực sự đã gọi cảnh sát, vậy chúng ta sẽ bị liên lụy sao?”

“Đó không phải là việc của chúng ta, đúng không? Chính Tường Vi đã đầy cô ấy, và cô ấy cũng đang truy cứu Tường Vi. Việc đó không liên quan gì đến chúng ta hết.”

Vì vậy, một vài người lặng lẽ đứng cách xa Tường Vi một chút, nhưng cô ta làm thế nào có thể không nhân thấy nó? Cô quay đầu nhìn bọn họ tức giận nói: “Các cô bị làm sao vậy? Các cô không nhìn ra người phụ nữ này đang giả bộ sao?

Làm sao cô ta có thể mang thai?

Chẳng qua là lừa gạt các người thôi!”

“Làm sao cô biết được tôi có mang thai hay không? Chẳng lẽ cô cử người theo dõi tôi 24/24 sao? Đó là lý do tại sao cô cảm thấy cô biết tất cả mọi thứ về tôi?”

“Ai theo dõi cô? Dựa vào cô sao?”

Thẩm Kiều cười lạnh một tiếng: “Vì cô còn chưa theo dõi tôi, làm sao cô biết tôi có mang thai hay không?

Được rồi, tôi cũng không thèm nói với cô những chuyện này. Dù sao, tôi sẽ đợi cảnh sát đến. Cô có thể giải trình với cảnh sát.”

Khi những người khác nghe thấy cô ấy thản nhiên nói như vậy, họ hoảng sợ lùi lại mấy bước.

“Cô ấy thật sự đã gọi cảnh sát, vậy đi thôi. Ở lại đây thì sớm muộn gì chúng ta cũng bị liên lụy.”

“Bi thôi, đi thôi, bản thân Tường Vi có thù oán riêng với cô ấy, tại sao lại muốn kéo chúng ta vào làm gì?

Chúng ta không có bất bình với cô ấy.”

Vì vậy, một nhóm người cùng nhau rời đi, chỉ trong chớp mắt còn mỗi Tường Vi đứng chôn chân một mình ở đấy.

Tường Vi bị bỏ lại và bất lực, lập tức mất hết dũng khí để đấu với Thẩm Kiều, tức giận chửi bới: “Đúng là một lũ nhát gan! Đừng tưởng gọi cảnh sát là tôi sợ cô. Chúng ta hãy chờ xem.”

Sau khi Tường Vi nói xong một cách gay gắt, cô ấy cũng quay người bỏ chạy.

Thẩm Kiều nhìn cảnh này bất đắc dĩ vươn tay lau lông mày, sau đó liếc nhìn điện thoại di động, thật ra vừa rồi cô không gọi điện thoại, chỉ nhân tiện hù dọa bọn họ mà thôi.

May mà cô ta sợ quá bỏ di thật, nếu không cô ta sẽ cứ ở lại đây gây họa cho cô ấy.

Thẩm Kiều không có tâm trạng đối phó với bọn họ.

Không biết đợi bao lâu, cuối cùng mấy nhân viên bảo vệ cũng quay lại.

Tiêu Túc đi theo họn họ, anh nhìn thấy cô liền bước nhanh di tới.

“Mợ hai.”

Nghe thấy cái tên này, con ngươi của Thầm Kiều chợt co rút lại, một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Tiêu Túc, tôi không còn là bà hai của nhà họ Diệp nữa. Sau này cậu có thề trực tiếp gọi tên tôi.”

Nghe vậy, Tiêu Túc ngần người một hồi, mới nói: “Mợ hai, bây giờ anh Dạ vẫn còn đang tức giận, hiện tại quyết định như thế nào đều không hợp lý.”

“Không hợp lý?“ -Thẩm Kiều nhếch môi cười nhạt: “Anh thật sự nghĩ như vậy sao? Dạ Mạc Thâm là người như thế nào, anh nên biết rõ hơn tôi. Anh ấy là người có thể đưa ra quyết định như vậy. Bây giờ cũng đã giao hợp đồng chia tay cho tôi, có nghĩa là sẽ không có chuyện quay đầu. “

“Cái đó……”

“Tôi đồng ý ly hôn.“- Thẩm Kiều mím môi đỏ mọng, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Cho nên hôm nay tôi không đến để dây dưa với anh ấy, anh có thể cho tôi gặp anh ấy được không?”

Tiêu Túc: “Cái này… Tôi phải hỏi anh Dạ.”

“Được. Tôi sẽ đợi cậu.”

Tiêu Túc quay lại hỏi Dạ Mạc Thâm, tốc độ của Tiêu Túc nhanh hơn rất nhiều so với hai thị vệ, không đến mấy phút liền trở về, vẻ mặt có chút lo lắng:“Đi thôi, anh Dạ năm phút sau sẽ phải tham dự một cuộc họp, trước đó có thể dành thời gian bàn bạc với cô một chút, nếu cô có gì muốn nói thì xin hãy nhanh chóng bày tỏ. “

Nói xong, Tiêu Túc bước tới kéo cô vào trong, Thẩm Kiểu khó khăn theo kịp bước chân của anh ấy, trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Anh ấy chỉ cho cô ấy năm phút đồng hồ?

Tính thời gian đi lên đến đó, ước chừng còn lại không đến ba phút.

Nhưng không sao cả, dù là vài phút hay vài tiếng, cô ấy chỉ cần nói rõ là được.

Đến phòng làm việc trên lầu, Tiêu Túc trực tiếp đứng ở cửa: “Anh Dạ ở bên trong, còn có ba phút nữa là đến thời gian cuộc họp, mợ hai, mời cô vào đi.”

Thẩm Kiểu khó khăn bước tới, mở cửa.

Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên xe lăn, dừng ở trước khung cửa sồ kiều Pháp, đang quay mặt di chỗ khác, có vẻ như đang say sưa ngắm nhìn cảnh tượng phía dưới.

Nghĩ xong, Thẩm Kiều tiến lên một bước, di tới.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Dạ Mạc Thâm còn không có quay đầu lại, hơi thở tỏa ra lạnh lùng trên người.

Anh không đáp lời cô, một lúc sau mới sốt ruột nói: “Nếu cô có chuyện thì mau nói nhanh di, tôi rất bận.

Thẩm Kiều: “… Anh thật sự thiếu kiên nhẫn đến như vậy sao? Chỉ vỏn vẹn có ba phút?.”

Chiếc xe lăn quay lại, Dạ Mạc Thâm đối mặt với cô, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.

“Cô cũng biết rõ là ba phút rồi, đừng phí thời gian nói nhảm.”

Nói xong, anh ta giơ tay lên liếc nhìn thời gian, lạnh lùng nhắc nhở cô: “Cô còn có hai phút rưỡi nữa, nếu không có gì để nói thì cô nên đi ngay đi.”

“Dạ Mạc Thâm, anh không cần phải đuổi tôi đi vội như vậy, nói xong tôi sẽ về ngay, anh không cần nhắc tôi cũng sẽ tự mình rời khỏi đây.”

Dạ Mạc Thâm gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Chỉ sau vài ngày không thấy cô, cô ấy đã có một chút khác biệt, hơn nữa … hôm nay cô ấy tô son màu đỏ, có vẻ như … đang tỏa ra một chút hào quang.

Cô ấy muốn nói gì với mình? Dạ Mạc Thâm nhíu mày, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.