“Mẹ, con về rồi.” Lúc Đậu nhỏ đẩy xe mua sắm trở lại, Hàn Mộc Tử vừa hay cũng nghiên cứu xong bộ trang phục thiết kế kia, quay đầu lại liền đi khom lưng bế bổng Đậu nhỏ lên.
“Đậu nhỏ của mẹ vất vả rồi, bây giờ Đậu nhỏ ngồi vào trong xe mua sắm đề mẹ đầy con đi nhé!”
“Được không ạ?” Đậu nhỏ có vẻ khá hưng phấn, hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau, đôi mắt xoay vòng lanh lợi: “Nhưng mà thế thì hơi mất hình tượng ấy mẹ ạ…”
“Xì.” Hàn Mộc Tử nhịn không được cười ra tiếng: “Một đứa nhóc bé bằng hột đậu như con thì có hình tượng gì cơ chứ?”
Nói xong cô liền nhấc Đậu nhỏ lên nhét vào xe mua sắm, Đậu nhỏ nhanh chong bám vào thành xe ngồi xuống: “Vậy thì được.”
Tầng dưới.
Từ lúc Dạ Mạc Thâm và Tống An đến khu đồ tươi sống mua sắm đến tận lúc đi ra khu tính tiền gần cửa đều có mấy cô gái mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Mạc Thâm, nhưng nghĩ đến việc anh ta có đầy đủ vợ đẹp con ngoan rồi, ánh sáng trong đôi mắt lại lập tức tắt ngóm.
Lấy lại tiền thừa xong, cô nhân viên thu ngân phát hiện thứ bọn họ mua hình như bị trùng khá nhiều, trong lòng cảm thấy kì lạ đồng thời vẫn dùng thái độ nhiệt tình lên tiếng nói: “Thưa anh, anh có muốn cầm cả mấy món đồ mà vợ của anh đã mua không? Chúng tôi đã tính tiền xong cả rồi.”
Dạ Mạc Thâm lại như thể không hề nghe thấy câu hỏi của cô ấy, hai tay nhấc túi đồ lên, mặt không có biểu cảm gì.
“Thưa anh?”
Tống An lại phát hiện được điểm kì lạ, bà nheo mắt lại hỏi: “Cô đang nói chuyện với nó sao?”
Cô nhân viên ngạc nhiên gật gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
“Cô vừa nói về vợ của nó?”
Ánh mắt nghỉ ngờ của Tống An khiến cô nhân viên cảm thấy rối rắm, ấp úng hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Vừa rồi…phía sau hai người có một cô gái rất xinh đẹp dắt theo một cậu bé, vừa rồi cô ấy cũng di lên tầng, tôi còn tưởng…hai người là một đôi nữa.”
Nghe cô ấy nói xong, Dạ Mạc Thâm không vui nhíu mày, ánh mắt như lưỡi dao nhọn nhìn chằm chằm vào cô nhân viên đó.
Ánh mắt sắc lạnh đầy soi mói của anh ta chiếu đến khiến cô nhân viên thu ngân lạnh hết cả xương sống, như thể có một luồng cổ áp lực vô hình đè nặng đôi vai của cô ta xuống, khiến cô ta trong nháy mắt phải khom lưng chùn bước.
“Chuyện đó…”
Tống An nhìn ra tâm trạng của Dạ Mạc Thâm có gì đó không đúng, bà lúng túng cười cười: “Chúng tôi chỉ có hai người đi với nhau thôi, hoàn toàn không dẫn theo người nào nữa cả, có phải cô nhận lầm người hay không?”
Nhân viên cạnh đó thấy vậy liền nhanh chóng bước lên giải thích thay cho cô nhân viên nọ: “Rất xin lỗi bà và anh đây, người bạn này của tôi bị cận thị, lúc nãy đúng là có một cô gái gửi đồ ở chỗ chúng tôi, nói một lúc nữa hãy đưa cho chồng giúp cô ấy, cũng nói rằng nhóm đó có hai người nên mới gây ra hiểu lầm như vậy, thật sự rất xin lỗi ạ.
“Không có việc gì không có việc gì.” Tống An lắc đầu: “Nếu là hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được, đây cũng đâu phải chuyện to tát gì. Được rồi mà mt, xem cháu kìa, mặt cứ đanh lại như vậy, định dọa nạt gì con gái nhà người ta hay sao? Đi đi.”
Nói xong, Tống An lôi Dạ Mạc Thâm đi ra khỏi siêu thị.
Chờ hai người đó đi rồi, cô nhân viên kia vẫn đứng sững tại chỗ, sợ đến nỗi viền mắt đỏ ửng, đồng nghiệp liền bước tới an ủi cô ta: “Cậu không sao chứ?”
Cô nhân viên thu ngân đó lắc đầu, dùng bàn tay xoa xoa hai cánh tay nổi gai ốc của mình: “Tôi không sao, nhưng mà…bộ dạng vừa rồi của anh ta đáng sợ khiếp được.”
“Đúng vậy đó, tớ cũng thấy thế…Ánh mắt kia đúng là đáng sợ, kiểu đàn ông như thế tuy mã ngoài ưa nhìn thật đó nhưng bản thân chính là một tảng băng bự, phòng chừng sưởi cũng không nóng lên được.”
“Ừ.” cô nhân viên bị dọa sợ đến đỏ cả mắt gật đầu: “Thế nhưng…đứa trẻ vừa rồi trông giống hệt anh ta như vậy, bọn họ…”
“Ôi, tôi cũng không rõ đến cũng là có chuyện gì xảy ra nữa? Nhưng mà theo cái bản mặt lúc nãy của anh ta không chừng là nhận lầm thật, tốt nhất sau này chúng ta vẫn không nên nói lung tung, người khác dặn sao thì làm vậy đi.”
“ừ, Hai mẹ con Hàn Mộc Tử và Đậu nhỏ đi dạo trên tầng một lúc lâu mới chịu xuống dưới, lúc tính tiền Hàn Mộc Tử mới cảm thấy hình như bản thân mua hơi nhiều đồ rồi, có khi cô và Đậu nhỏ hai người không xách ra khỏi siêu thị được mất.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử cảm thấy khá là ảo não.
Đều tại bình thương cô ít đi dạo siêu thị, lúc mua chỉ lo nhặt nhặt nhặt mà không suy tính tới việc hai mẹ con có xách về được hay không?
Rơi vào đường cùng, hàn mộc tử không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại thuê taxi, sau đó thêm tiền nhờ tài xế xách hộ hai mẹ con một ít đồ.
Tài xế nghe đến việc thêm tiền liền nhanh chóng phi đến. Vì vậy Hàn Mộc Tử và Đậu nhỏ phải đứng đợi một hồi. Trong lúc đứng đó đợi xe, Hàn Mộc Tử phát hiện ra có một cô bé thu ngân cứ nhìn chằm chằm vào vào hai mẹ con, trong mắt cũng mang theo một chút trách cứ.
Tuy rằng trong lòng Hàn Mộc Tử cảm thấy rất ngạc nhiên không biết có chuyện gì vậy, thế nhưng cô cũng không hỏi, chờ tài xế tới giúp hai người cầm đồ liền đi về.
Chờ hai mẹ con đi khuất, mấy cô gái lại xúm lại trò chuyện ríu rít.
“Chuyện gì vậy hả, lúc nãy tôi còn tưởng bọn họ là một đôi cơ, không ngờ lại không phải thật.”
“Cho dù họ không phải một đôi thì chúng ta cũng không dính nổi lên kiểu đàn ông đó đâu.”
Hàn Mộc Tử và Đậu nhỏ vừa ngồi lên xe không được bao lâu thì nhận được diện thoại của Tiểu Nhan.
Gọi vào lúc này…công việc của cậu ấy giải quyết xong hết rồi ư?
“Mẹ, để con nghe đi! Con muốn nói chuyện với dì Tiểu Nhan!”
Hàn Mộc Tử đưa điện thoại di động Đậu nhỏ, Đậu nhỏ cầm lấy điện thoại liền ân nút đồng ý, tiếp theo cậu bé mới dùng giọng nói non nớt của mình gọi: “Dì Tiểu Nhan ơi!”
“Đậu nhỏ? Sao lại là cháu vậy?”
“Dì Tiểu Nhan ơi, cháu với mẹ đi siêu thị mua nhiều đồ ăn lắm, tối nay chúng ta nấu món cá kho có được không ạ?”
Nếu như bình thường chắc chắn Tiểu Nhan sẽ thảo luận về các món ăn với cu cậu, nhưng hôm nay lại như lửa cháy đến nơi, cô ấy không trả lời câu hỏi của Đậu nhỏ mà nói thằng luôn: “Đậu nhỏ, hiện tại dì không có thời gian để bàn chuyện này, mẹ cháu ở đó không? Cháu đưa máy cho mẹ đi, dì có chuyện cần nói với mẹ cháu.”
Đậu nhỏ cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của cô ấy, không thể làm gì khác hơn là đưa điện thoại di động cho hàn mộc tử: “Mẹ, hình như dì Tiểu Nhan có chuyện gấp muốn nói với mẹ.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử liền cảm lấy điện thoại: “Alo, Tiểu Nhan, có chuyện gì vậy?”
“Trời ơi Mộc Tử mau cứu mạng!
Lửa cháy đến lông mày rồi mà cô còn tâm trạng đi siêu thị mua đồ!”
Hàn Mộc Tử nhíu mày: “Chuyện gì mà lửa xém lông mày, cô đã nói gì với tôi đâu?”
“Giờ nói với cô này, không phải tôi đi đo các số đo cho cô Triệu sao?
Kết quả thế nào cô biết không? Cô ta lại vì tôi nuộn một phút đồng hồ mà không đề ý tới tôi suốt một giờ liền!”
Hàn Mộc Tử ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc lại thấy một chiếc xe buýt lướt qua, tấm quảng cáo trên thân xe lại chính là cô Triệu Ý Như trong miệng của Tiểu Nhan.
Triệu Ý Như, ngôi sao trẻ rất có quyền lực hiện nay, nồi tiếng nhờ vào vai diễn trong bộ phim xuyên không “Thịnh thế thiên hạ”. Sau khi bộ phim truyền hình này phát sóng cô ta đã có được sự ủng hộ đông đảo của vô số fans, sau đó lại có liên tiếp mấy bộ phim truyền hình cũng đều thành công rực rỡ. Hiện tại, số đạo diễn trong giới giải trí muốn mời cô ta về góp mặt trong bộ phim truyền hình của mình nhiều không kể xiết.
Nhưng nghe đồn rằng cô ta vô cùng kiêu căng ngạo mạn, vô cùng kén chọn kịch bản phim, những đạo diễn và kịch bản thường thường thì thèm không đồng ý.
Ban đầu khi người đại diện của cô ta tìm đến mong cô có thể thiết kế riêng cho cô ta một bộ lễ phục Tiểu Nhan còn có ý từ chối, thế nhưng đối với Hàn Mộc Tử mà nói.
Khách sộp đã đến trước cửa nhà, có lí nào lại không nhận chứ?