Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 357: Gia đình đơn thân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặc dù cô lười thì lười thật đó, nhưng cô vẫn phải tự nuôi gia đình mà.

Tiểu Nhan cũng phải sống dựa vào cô nữa, hơn nữa bản thân cô cũng muốn cung cấp cho Đậu nhỏ một cuộc sống tốt đẹp, cho nên cô vẫn luôn cố gắng làm việc. Những lú lười đều thành lập trên việc không có áp lực gì thôi.

Cho nên cô liền nhận mối công việc này.

“Sau đó thì sao?” Hàn mộc tử nhẹ giọng hỏi.

“Sau đó thì tôi đành đợi cô ta diễn xong chứ sao nữa. Chờ đến khi cô ta diễn xong hết các cảnh quay hôm nay, đúng lúc tôi định qua đo đạc thì cậu có biết cô ta nói như thế nào không? Cô ta bảo cô ta mệt mỏi, phải nghỉ ngơi? Xong sau đó lại vứt tôi sang một bên không thèm quan tâm.”

Hàn Mộc Tử: “…”

Tiểu Nhan tức càng thêm tức: “Thế vẫn chưa là gì đâu, đợi cô ta nghỉ ngơi được khoảng mười phút rồi, đến lúc tôi đi đo cho cô ta thì còn kêu tôi làm cô ta bị đau! Nói tôi không chuyên nghiệp, hiện giờ hất quyết không cho tôi đo nữa!”

Hàn Mộc Tử day day hai đầu lông mày của mình: “Nên…2”

“Cô ta kêu cô phải đến đây đích thân đo cho cô ta. Nói là tự cô nhận công việc thì tự cô phải đo cho cô ả!

Cô ta tưởng mình là ai cơ chứ, ngôi sao đang hot thì ghê gớm à? Tôi chẳng qua chỉ đến muộn có một phút đồng hồ, một phút đồng hồ mà thôi! Tôi nói xin lỗi cô ta suốt cả buổi trời, vắt ra biết bao lời hay ý đẹp, thế mà cô ta lại…coi tôi như không khí, thật là làm tôi tức chết mà. Hàn Mộc Tử tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi thật sự muốn đấu với cô ta đấy, còn muốn tự cô đến đo quần áo cho cô ta á? Không tự xét lại mình xem cô ta có cái tư cách đó không?”

Hàn Mộc Tử nhàn nhạt mở miệng: “Thế nhưng cô đã gọi điện thoại cho tôi, không phải là muốn tôi đến đó đo cho cô ta hay sao?”

“Đậu mòa, tôi không hề có ý đó, tôi thật sự vô cùng tức giận, ở đây không có một ai để tôi xả cục tức này ra cô có biết không? Cô đừng có mà tới đây đấy! Ngày hôm nay tôi không làm ầm lên với cô ta không được mà!”

Nghe đến đó, Hàn Mộc Tử nhịn không được bật cười thành tiếng, nhẹ giọng nói: “Nói tới nói lui, ý cô vẫn là bảo tôi chạy qua đó.”

“Mộc Tử!”

“Được rồi, gửi địa chỉ chỗ đó qua điện thoại cho tôi, tôi đưa Đậu nhỏ về nhà rồi sẽ qua đó tìm cô sau!”

“Vậy cũng được, tôi gửi địa chỉ chỗ này đến điện thoại của cậu ngay đây, Mộc Tử thân yêu, cô nhanh chóng tới cứu vớt tôi đi, toii sắp điên đến nơi rồi!”

Tiểu Nhan mới vừa rồi còn nằng nặc đòi đối đầu với Triệu Ý Như lúc này đột nhiên chuyển hướng với tốc độ vô cùng nhanh.

Hàn Mộc Tử: “…”

Cúp máy xong, Hàn Mộc Tử cất điện thoại vào, khi cô vừa định cúi đầu giải thích với Đậu nhỏ thì cậu bé đã chủ động mở miệng nói: “Mẹ, có phải là dì Tiểu Nhan có chuyện khó khăn hay không, mẹ đi giúp cô ấy đi, tự con có thể ở nhà một mình ạ!”

Tuy Đậu nhỏ còn bé nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, cũng có thể bởi nguyên nhân là gia đình đơn thân, dù Đậu nhỏ như vậy rất ngoan nhưng lại khiến Hàn Mộc Tử vô cùng thương tiếc cậu bé.

Cô vươn tay sờ đầu của Đậu nhỏ: “Đậu nhỏ ngoan quá đi, mẹ đi giúp dì Tiểu Nhan, tối nay sẽ đưa dì ấy về nhà nấu cá kho cho con nhé!”

Nghe đến món cá kho ngon lành, ánh mắt của Đậu nhỏ lập tức sáng rực lên, cậu bé gật đầu lia lịa: “Được ạ mẹ!”

Tài xế nhận được số tiền rất vừa lòng nên lúc đưa hai mẹ con đến chung cư rồi còn bê giúp đồ đạc đến tận cửa nhưng vẫn rất có ý thức mà không vào tận bên trong nhà. Bởi Hàn Mộc Tử còn phải đi tìm Tiểu Nhan nên cô nhờ tài xế đứng dưới tầng chờ cô thêm năm phút.

Tài xế vui vẻ đồng ý, sau đó đi thang máy xuống dưới tầng.

Lúc Hàn Mộc Tử và Đậu nhỏ khá tốn sức kéo hết đồ đạc vào trong nhà rồi cho hết tất cả vào tủ lạnh, chờ đến lúc sắp xếp xong xuôi thì cô lại nói: “Mẹ đi đây, tàu xe qua lại cộng thêm thời gian làm việc nữa thif chắc là chiều mẹ có thể về đến nhà. Nếu Đậu nhỏ đói thì cứ ăn ít bánh mì lót dạ trước nhé!”

Đậu nhỏ gật gật đầu: “Vâng ạ!”

Lúc Hàn Mộc Tử ra ngoài, đi được nửa đường rồi lại không đành lòng mà quay trở lại: “Đậu nhỏ, nếu không thì…con đi cùng mẹ luôn đi?

Xong việc thì mẹ và cô Tiểu Nhan dẫn con ra ngoài ăn được không?”

“Không cần đâu mà mẹ, dắt theo con sẽ vướng lắm đó, mẹ cứ đi giúp cô Tiểu Nhan làm việc đi, Đậu nhỏ có thể tự mình ăn cơm ngon ngon mà!”

Nói xong Đậu nhỏ còn tiến lên hôn chụt lên gò má của Hàn Mộc Tử một cái, sau đó phất phất tay chào ý bảo cô mau đi đi.

Hết cách, hàn mộc tử không thề làm gì khác hơn là đi một mình.

Có rất nhiều lúc, cô đều muốn ở bên Đậu nhỏ thêm chút nữa.

Dù sao bé con cũng không có bố, cô không thể khiến tình thương của mẹ cũng thiếu thốn được phải không?

Thế nhưng…rất nhiều chuyện không thể vẹn toàn như ý được.

Cô muốn đem lại cho Đậu nhỏ một môi trường sống tốt đẹp, vậy nên cô phải cố gắng làm việc kiếm tiền. Nhưng một khi cô đã chú tâm làm việc thì có rất nhiều lúc lại bỏ quên mất phải chăm sóc cho Đậu nhỏ.

Vẫn may…vẫn may mấy năm nay có Tiểu Nhan bên cạnh cô, những yêu thương chắm sóc Tiểu Nhan dành cho Đậu nhỏ thay cô thật là quá nhiều quá nhiều.

Đậu nhỏ, chờ mẹ, mẹ đi nhanh rồi về ngay thôi.

Hàn Mộc Tử ngồi lên xe, sau khi nói cho tài xế địa điểm cần đến, ông ấy liền quay bánh đi khỏi chung cư Thụy Hinh.

co-vo-danh-trao-357-0co-vo-danh-trao-357-1

“Khu này tôi cũng đã chở không ít người qua đây, đều là một vài ngôi sao nhỏ và một số khác nữa, nhưng mà…nhìn cô mặc quần áo thế này thì không phải đến để quay phim đâu nhỉ?”

“Đúng vậy, tôi không tới đây đóng phim, tôi đến để tìm người.”

Hàn Mộc Tử gật đầu với ông ta, thanh toán tiền xe sau đó liền mở cửa xe đi xuống.

Hàn Mộc Tử xuống xe liền gửi ngay cho Tiểu Nhan một tin nhắn thông báo bản thân đã đến nơi, dặn cô ấy xuống đây đón cô.

Tiểu Nhan dặn cô chờ, sau đó xuất hiện trước mặt cô chỉ sau có hai phút.

“Mộc Tử, ở đây ở đây!”

Hàn Mộc Tử quay lại nhìn cô ấy, quả nhiên thấy Tiểu Nhan đang đứng ở lối vào, cô cất điện thoại rồi bước tới chỗ cô ấy.

Tiểu Nhan nhìn thấy Hàn Mộc Tử cảm giác như đang nhìn thấy chúa cứu thế của bản thân, cô ấy cảm động đến suýt thì bật khóc.

Khi cô đến nơi thậm chí cô ấy còn nhảy lại ôm cô một cái.

“Mộc Tử! Tốt quá rồi, cuối cùng thì cô đã tới! Cô còn không tới thì tớ sẽ bị con mụ độc ác kia hành xác đến chết mất thôi! Trời nắng vỡ đầu thế này mà cô ta còn bắt tôi đứng ở bên ngoài đợi lâu ơi là lâu!”

Khi cô ấy tiến đến ôm lấy cô, Hàn Mộc Tử kịp nhìn thấy mồ hôi hột đọng phía sau vành tai cô ấy, còn có cả khoảng ướt đấm mồ hôi phía sau lưng áo.

Đáy mắt cô dần dần sâu thằm, Hàn Mộc Tử mím mím đôi môi đỏ, sau đó lạnh lùng nói: “Tốc chiến tốc thắng, dẫn tôi qua đó đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.