Bên trong rất nhiều người, vì lần này quay phim cổ trang, nên khi Hàn Mộc Tử vừa bước vào thì nhìn thấy rất nhiều diễn viên mặc đồ cổ trang, nhưng do đang là ngày hè nóng nực, nên rất nhiều người nóng đến không chịu nổi.
Mỗi người đều chuẩn bị một chiếc quạt nhỏ mà quạt mát, có người thậm chí còn cởi áo ngoài đặt qua một bên, chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi, nhưng trên đầu lại đội tóc giả dày nặng, nhìn vô cùng buồn cười.
Ánh mắt Hàn Mộc Tử lướt qua tất cả, sau đó đi vào cùng Tiểu Nhan.
Phó đạo diễn nhìn thấy Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan thì tiến lên trước cản hai người lại: “Hai người các người đang làm gì ở đây? Nơi này của chúng tôi đang quay phim, không cho phép fan tiến vào, kiểm soát đâu? Làm ăn kiểu gì vậy, sao lại để người khác tiến vào?”
Nhân viên kiểm soát bị nhắc tên vội vàng chạy lại, nhìn thấy Tiểu Nhan thì bèn mở miệng giải thích: “Phó đạo diễn, bọn họ không phải fan, đến để tìm Triệu Ý Như.”
“Triệu Ý Như? Tìm cô ấy làm gì?” Phó đạo diễn không hiểu hỏi một câu, mà sau khi ánh mắt rơi trên người Tiểu Nhan lại nhìn về phía Hàn Mộc Tử.
Lúc ông ta nhìn thấy Hàn Mộc Tử thì ánh mắt của ông ta lại sáng lên.
Hàn Mộc Tử nhấc tay đè kính đen trên mặt, che đi gương mặt nhỏ như bàn tay của mình.
Cô như vậy, khí chất vô cùng.
Không biết còn cho rằng cô là ngôi sao quốc tế nào đó.
“Cô, cô là…“ Phó đạo diễn hỏi một câu với Hàn Mộc Tử.
Tiểu Nhan theo bản năng cản trước người Hàn Mộc Tử, sau đó nhỏ giọng giải thích: “Xin chào phó đạo diễn, chúng tôi để để tìm cô Triệu, có một số chuyện liên quan đến công việc cần giải quyết, chỉ cần gặp một chút là được.”
“Như vậy….”
Phó đạo diễn nghỉ ngờ nhìn Tiểu Nhan, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Hàn Mộc Tử không rời nổi.
Vừa hay quản lý của Triệu Ý Như đến, nhìn thấy Hàn Mộc Tử bỗng sáng mắt lên, sau đó vội vàng đến để giải vây: “Phó đạo diễn, cô Hàn này là khách của Ý Như chúng tôi.”
Sau đó quản lý kéo phó đạo diễn qua một bên nói nhỏ mấy câu. Ánh mắt của phó đạo diễn vẫn luôn hướng thẳng nhìn về phía Hàn Mộc Tử, một lúc sau mới gật đầu rời đi. Cập nhật truyện nhanh tại _ trùm truyện.c o m _
Quản lý của Triệu Ý Như tiến lên phía trước gật đầu chào hỏi Hàn Mộc Tử: “Cô Hàn đến rồi, đi theo tôi nhé.”
Hàn Mộc Tử gật đầu sải bước theo anh ta, Tiểu Nhan ở phía sau đằng hắng một tiếng, nhỏ giọng lầm bẩm: “Thật sự là mắt chó nhìn người thấp. Thái độ vừa nãy của anh ta với tôi chẳng tốt như vậy.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhịn không được nhỏ giọng cười nói: “Cô so đo với mấy người đó làm gì.”
“Cô cũng không phải là tôi, sao lại biết được sự không thoải mái của tôi, ôi… thật thương chính mình mà, sao tôi lại không có một phần của cô chứ? Nếu như tôi cũng có thể thiết kế thật tốt, không cần phải nhìn sắc mặt của mấy người này?”
“Cô?” Hàn Mộc Tử mỉm cười: “Tôi lại cảm thấy tài nghệ nấu ăn của cô mà không di làm đầu bếp cũng thật đáng tiếc.”
“Lại chọc cười tôi, tôi không thèm làm đầu bết đâu, như vậy tôi sẽ biến thành người béo mất! Cô biết mà, tôi nhìn thấy đồ ăn ngon đều nhịn không được!”
Rất nhanh quản lý đã đưa họ đến phòng nghỉ của xưởng phim, sau khi mở cửa ra thì một cơn gió lạnh xông đến mặt, khiến Hàn Mộc Tử phát hiện bên trong có mở điều hòa, mà bên trong chỉ có mấy người.
Cô quay đầu nhìn những người khác ở xưởng phim đang nóng đến cả đầu đồ đầu mồ hôi, chỉ có thể tìm đến nơi có bóng râm để tránh nắng.
Thói đời quả nhiên như vậy, đãi ngộ ngôi sao có lưu lượng với không có lưu lượng hoàn toàn không giống nhau.
Cũng trách không được sao người người đều muốn bò lên.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử tiến vào cùng với quản lý, “Ý Như, cô Hàn đã đến.” Quản lý đi đến bên cạnh một cô gái trang điểm xinh đẹp sáng lạn khẽ nói.
Gương mặt cô ta vô cùng tỉnh xảo, dùng toàn là sản phầm cao cấp.
Sau khi nghe những lời quản lý nói thì cô ta dịch ghế ra, sau đó quay người đánh giá Hàn Mộ Tử.
Triệu Ý Như, là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Về phương diện nhan sắc lại có giá trị rất cao, nếu không thì sao cô ta có thề ở trong xã hội nhìn mặt này mà bò lên được vị trị như ngày hôm nay? Dẫu sao thì cô ta không có năng lực diễn xuất, nếu như không có giá trị nhan sắc thì làm sao cô ta có thể thu hút nhiều fan như vậy.
Nhưng mà… Triệu Ý Như không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà đối với những người phụ nữ xinh đẹp khác, cô ta đều mang địch ý.
Đặc biệt là… người phụ nữ cô ta cảm thấy xinh đẹp hơn mình.
Vốn dĩ Triệu Ý Như cho rằng một nhà thiết kế nổi tiếng thì chắc chắn là một người phụ nữ đã có tuổi, cho dù không lớn tuổi thì cũng không có vẻ ngoài không ra gì.
Nhưng không ngờ Hàn Mộc Tử lại… trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, vả lại… còn rất có khí chất.
Chỉ ăn mặc đơn giản, mang kính đen đứng nơi đó cũng khiến cô ta cảm thấy áp lực.
“Cô chính mà… Shelly, nhà thiết kế nồi tiếng ở nước ngoài kia sao?
Nhìn thì… thế nào cũng không giống lắm.” Nói xong, còn nhếch miệng cười một tiếng.
Trên gương mặt người quản lý hiện tra sự ngượng ngùng, nhìn Hàn Mộc Tử không chút thay đổi sắc mặt một cái, sau đó mở miệng giải thích: “Shelly là người Việt Nam, tên tiếng Việt của cô ấy là Hàn Mộc Tử.”
“Ờ? Hàn Mộc Tử? Chưa từng nghe đến, cô thật sự là nhà thiết kế nổi tiếng đó sao? Không phải là kẻ giả mạo chứ?”
“Cô nói bậy gì vậy?” Hàn Mộc Tử vẫn còn chưa có phản ứng gì thì Tiểu Nhan đã dậm chân, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Triệu Ý Như nói: “Nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài há ai muốn mạo danh thì có thể mạo danh sao? Chẳng qua tôi chỉ đến trễ một phút thôi sao? Làm gì đến mức cô luôn làm khó tôi vậy?
Thậm chí còn làm khó Mộc Tử của chúng tôi!”
“Ồ? Thì ra trong quan niệm của cô, một phút không tính là đến muộn sao? Đến muộn thì phải bị phạt? Cô gái này, cô có biết đối với Triệu Ý Như tôi mà nói thì thời gian quý báu, đáng giá bao nhiêu tiền không? Chỉ cần đợi cô một phút thì công việc của tôi bên này đã phải thay đổi rất nhiều rồi? Tôi tổn thất bao nhiêu cô có biết không?”
“Tôi…. Tiểu Nhan bị cô ta nói đến cứng họng.
Hàn Mộc Tử ấn xuống vai Tiểu Nhan, bước trên giày cao gót lên trước mấy bước, giọng nói trong trẻo: “Cô Triệu, ban đầu lúc ký hợp đồng đã nói rõ cô phải phối hợp với thời gian của nhân viên công tác của chúng tôi, đặt biệt là thời kỳ đang thiết kế. Nhưng hôm nay xem ra thời gian của cô Triệu quả thực rất quý báu, quý báu đến một phút cũng không muốn hợp tác. Đương nhiên, trợ lý của tôi đến muộn, đây là sai lầm mà cô ấy phạm phải, nhưng nếu như thái độ của cô ấy quá tệ không xin lỗi với cô thì đương nhiên tôi sẽ trách phạt cô ấy. Nhưng trợ lý của tôi không chỉ xin lỗi cô, còn đợi cô hai tiếng trời, không phải sao? Cô Triệu đợi thêm một phút thì bao nhiêu tiền? Tiền lương mỗi tháng của trợ lý của tôi phải theo doanh số mà tính, hai tiếng cô ấy đợi cô chắc đã huề vốn rồi nhỉ?”
“Cô!” Triệu Ý Như không ngờ miệng lưỡi cô sắc bén như vậy, cũng không ngờ cô dám đấu khẩu với khách hàng, gương mặt xinh đẹp của cô ta trong chớp mắt giăng đầy sự tức giận: “Cô nói cái gì? Cô dám lấy cô ta ra đề so với tôi?”
Hàn Mộc Tử mỉm cười: “Đều là người cả, tại sao không thể so sánh được? Lẽ nào cô Triệu là người ngoài hành tỉnh?”
“Tôi ói!“ Trong phút chốc Triệu Ý Như đã tức đến mắng lớn một câu: “Tôi là ngôi sao nữ đang hot ở quốc tế. Một trợ lý nhà thiết kế nhỏ xíu như cô ta dám so sánh với tôi? Đừng nói không xứng, mà đến cô… cũng chỉ xứng xách dép cho tôi thôi.”