*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, Hàn Mộ Tử cũng không tức, ngược lại nhướng mày, mỉm cười.
“Vậy sao? Ban đầu khi quản lý của cô tìm đến tôi là tìm nhà thiết kế, không ngờ cô Triệu lại muốn tìm một ngành khác. Như vậy là người quản lý không đúng rồi. Xem ra hợp đồng này phải hủy thôi. Quản lý của cô Triệu, ban đầu là anh ký hợp đồng, xin nhớ hãy chuyền vào tài khoản tôi đúng như số tiền đã ghi trên điều khoản hủy bỏ hợp đồng.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử khoác tay Tiểu Nhan, mỉm cười chào hỏi với Triệu Ý Như: “Vậy tôi cũng phải cảm ơn nhiều về khoản tiền bồi thường hủy hợp đồng của cô rồi. Tiểu Nhan, chúng ta đi.”
Sự xoay chuyển này khiến Tiểu Nhan không kịp phản ứng, lúc bị Hàn Mộc Tử kéo ra cửa thì cả người cô ấy đều chết lặng.
“Chuyện chuyện chuyện này là thế nào vậy?”
Đến cả quản lý của Triệu Ý Như cũng không phản ứng kịp, dù thế nào anh ta cũng không ngờ được Hàn Mộc Tử lại có thể quả quyết như vậy, dường như không hề để ý đến danh tiếng của mình, không hề đặt khách hàng vào trong mắt.
Anh ta còn cho rằng… cô sẽ tự mình đến xin lỗi, cúi đầu khom lưng gì đó nữa.
Thật không ngờ… anh ta đã xem thường cô rồi.
“Đây là nhà thiết kế mà anh tìm cho tôi? Anh lại dám nói với tôi tác phẩm của cô ta là hạng nhất?”
“Không phải Ý Như, quả thực cô ấy là hạn nhất. Shelly quả thực là nhà thiết kế ưu tú, cô lên mạng điều tra thử là có thể tìm thấy tác phẩm của cô ấy. Nhưng mà… lúc ở nước ngoài hình như vô cùng tùy hứng.
Phỏng chừng… Ý Như, thái độ của cô có thể tốt với cô ấy một chút không?”
“Phụp, nực cười chết đi được, tôi đường đường là một nữ ngôi sao hàng đầu mà phải đối xử tối với một nhà thiết kế? Anh đang nằm mộng sao? Nhà thiết kế giống như vậy, tôi thấy tác phẩm được thiết kế ra cũng chẳng thể hot được! Để cô ta cút sớm một chút cũng được!”
“Nhưng mà… đến lúc đó lễ phục cho buổi họp báo của cô làm thế nào? Chỉ còn lại một tháng thôi, lúc này lại đi tìm nhà thiết kế…..”
“Nước ngoài chẳng phải còn có nhà thiết kế khác sao? Anh lại đi tìm một người khác không được hả?
Không thì đến lúc đó cứ đi mua đồ có sẵn, ai thèm mặc quần áo cô ta làm? Thật sự cho rằng mình tài giỏi lắm. Không biết có bao nhiêu người muốn thiết kế y phục cho Triệu Ý Như tôi, nhưng cô ta lại dám làm tôi mất mặt, tôi muốn kiện cô ta!”
“Kiện, kiện cô ấy?“ Người quản lý chớp chớp mắt.
“Không sai, không phải cô ta nói anh hủy hợp động muốn anh bồi thường tiền sao? Vậy thì chúng ta hãy kiện cô ta lên tòa, xem cô ta còn dám nói vậy không!”
Lúc Tiểu Nhan bị Hàn Mộc Tử kéo ra khỏi phòng thì cả người vẫn còn chết sửng, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Chuyện đó… Mộc Tử!”
Cô ấy kéo Hàn Mộc Tử lại, sau đó trừng lớn mắt: “Vừa nãy… cô làm gì vậy?”
“Không phải cô đã nhìn thấy rồi sao?“ Nét mặt Hàn Mộc Tử lãnh đạm trả lời một câu.
“Nhưng nếu như vậy thì chúng ta sẽ đắc tội với cô ta đó, cô ta là hoa đán rất hot trong nước vào thời điểm hiện tại. Vả lại tôi thấy bộ dáng của cô ta cũng không phải là người ngoan ngoãn trả tiền hủy hợp đồng!
Có thể cô ta chẳng dễ chọc đâu!”
“Tôi biết.”
“Chuyện này đều là lỗi của tôi, nếu như tôi không đến trễ một phút thì đã không tạo ra nhiều việc như vậy. Vốn dĩ tôi cũng rất tức giận với cô ta, nhưng bây giờ thấy cô gây lớn chuyện như vậy thì đối với cô mà nói chẳng có lợi ích gì đâu Mộc Tử à. Để tôi đi xin lỗi cô ta. Chuyện này cứ xem như cứ thế cho qua.”
Nói xong, Tiểu Nhan vẫy tay ra khỏi tay của Hàn Mộc Tử rồi quay người đi về phía căn phòng.
Hàn Mộc Tử đứng yên tại chỗ, hai tay vòng trước ngực nói: “Tôi vừa mới dẫn cô ra khỏi đó mà cô lại muốn trở về?”
“Không trở về, lẽ nào thật sự muốn như vậy sao? Đây có thể là mối làm ăn cuối cùng của chúng ta khi về nước đó, nếu cứ hồ đồ như vậy có thể sẽ không có lợi cho sự phát triển sau này của cô đâu?”
“Cho nên vì sợ ảnh hưởng phát triển của tôi mà mỗi lần gặp phải người gây khó khăn như vậy thì cô điều đồng ý hạ thấp mình xuống, thậm chí lúc cô ta nói cô chỉ xứng xách dép cho cô ta thì cũng không tức giận sao?”
“Tức giận chứ!” Tiểu Nhan phẫn nộ cắn chặt môi: “Nhưng tức giận thêm nữa thì có thể có được tiền sao, tiền của đối phương rất lớn, Mộc đưa.
“Tôi hỏi cô.” Hàn Mộc Tử bất lực thở dài một hơi: “Cô đến trễ một phút đúng không?”
Tiểu Nhan gật đầu. “Các bạn vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình lên chương đều mỗi ngày nhé!”
“Vậy cô xin lỗi cô ta chưa?”
“Xin lỗi rồi, tôi đã nói rất nhiều.
Nhưng… cô ta không để ý đến tôi.”
“Thực ra những chuyện này đều không là gì cả, vì quả thực tôi đã đến trễ, cho dù chỉ một phút như quả thực là tôi đã đến trễ, cho nên lúc đó tôi cũng nhận thức được sai lầm của mình mà đã xin lỗi cô ta rồi, nhưng tôi không ngờ…”
“Cô không ngờ cô ta lại không chấp nhận lời xin lỗi của cô, ngược lại còn cố ý quăng cô qua một bên cho cô phơi nắng chơi. Thậm chí sau khi gọi tôi đến còn chất vấn thân phận của tôi, đúng không?”
“Đúng vậy… nhưng mà cho dù tôi tức giận đi nữa thì tôi cũng không dám tức giận ra mặt. Cô cũng biết, tôi cũng chỉ dám nhỏ giọng lầu bầu trước mặt cô mà thôi.”
Nói đến đây thì quả thực Hàn Mộc Tử nhịn không được mà bị cô ấy chọc cười, sau đó vươn tay chọc chọc vào đầu cô ấy: “Vậy cô phụ trách nhỏ giọng lầu bầu đi, tôi phụ trách tức giận với những người không có tố chất đó được không?”
“Nhưng mà đơn hàng….”
“Nghe nói cô là nhà thiết kế ở nước ngoài trở về?!
Hàn Mộc Tử nhướng mày, gật đầu: “Chào ông.”
“Ha ha, không cần khách sáo như vậy. Tôi thấy mọi điều kiện của cô đều không tồi, có muốn làm diễn viên không? Trước mắt thì chúng tôi vẫn còn thiếu vai nữ số ba đó, diễn xuất của cô ta tôi vẫn không hài lòng lắm, chủ yếu là hình tượng không quá phù hợp, cô có muốn đến thử không?”
Cơ hội này đối với người bình thường mà nói thì như chuyện từ trên trời rơi xuống.
Dẫu sao thì bạn vốn chỉ là nhân vật qua đường trong vở kịch, ai ngờ có phó đạo diễn nhìn trúng bạn, muốn bạn đi diễn vai nữ số ba trong đó, nếu đổi lại là diễn viên nhỏ thì dường như sẽ cảm thấy bản nhân như gặp vận may dẫm phải phân chó.
Nhưng đối với Hàn Mộc Tử mà nói lại là chuyện không biết khóc hay cười.
“Cảm ơn sự yêu mến của phó viện trưởng, nhưng mà… tôi lại không có hứng thú gì với việc này, thật ngại quá.”
Nghe vậy, trong mắt của phó đạo diễn chợt lóe qua một tia thất vọng: “Như vậy à…” Nhưng ông ta lại hồi phục rất nhanh: “Cô không phải là nhà thiết kế sao? Tôi biết một nữ diễn viên, vừa hay gần đây cô ấy lại muốn tìm nhà thiết kế, cô có hứng thú không?”