Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 363: Xác nhận danh tính Tiểu Nhan: €œâ€¦â€



Làm ơn đi, cô ấy chỉ muốn chắc chắn rằng người kia có phải là người mà cô ấy đang nghĩ tới hay không, cô thật sự không hề muốn bước tới bên đó để xin số điện thoại, hiểu không?

“Tôi thực sự không muốn hỏi số điện thoại di động. Tôi chỉ nghĩ anh ấy giống như một người quen trước đây của tôi, vì vậy tôi muốn đi qua kiểm tra xem có phải là anh ấy không.”

“Ha ha.”- Một cô gái vỗ vai cười nói: “Đây có phải là lý do cô vừa nghĩ ra đề bắt chuyện không? Có vẻ rất hợp lý đấy. Sau này chúng ta cũng sẽ nói như vậy: Anh trông thật giống một người quen của em. “

Tiểu Nhan: “Mấy cô…”

“Đừng làm bộ xấu hổ như vậy, chúng ta cùng đi qua chỗ anh ta.“- Nói xong, người nọ còn mật khoác lấy tay Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan sắp phát điên rồi, cảm thấy tính khí bạo phát của mình có chút lấn át không nồi nên tức giận nói: “Chị hai, chúng ta quen nhau sao? Chị đừng có ôm tay em giả bộ thân mật như vậy có được không?

Còn nữa, tất cả điều em nói là sự thật. Anh ấy thực sự giống như một người mà tôi đã biết trước đây. Tôi chỉ muốn chắc chắn sau đó đi xác nhận một chust. Tôi cũng không muốn nói thêm một lời nào cả. Xin hãy cách xa tôi ra một chút ngay bây giờ, xin cảm ơn!. “

Nói xong, vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.

Vài cô gái sững người trong giây lát, rồi cũng buông tay cô ra.

“Xóe, hét cái gì mà hét? Chẳng phải chỉ dựa vào chút xinh đẹp trên mặt cô thôi sao? Còn không lọt vừa mắt chúng tôi.”

“Chính là, tự cao nói rằng sẽ không nói với anh ấy một lời nào, ai mà biết được, rõ ràng là chỉ muốn độc chiếm lấy anh ta.”

“Mặc kệ bọn họ đi, chúng ta đi trước làm quen với anh ta.”

“Đúng!”

Mấy người phụ nữ cùng rủ nhau đi về phía trước, Tiểu Nhan vốn dĩ muốn đi xem, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu dựa vào mấy người phụ nữ này để bắt chuyện với người đó, có lẽ cũng sẽ không còn có cơ hội nhìn thấy mặt người đàn ông đó.

Chỉ cần những người này còn đứng phía sau, người đàn ông kia nhất định sẽ ngoái nhìn lại.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan hạ quyết tâm đứng yên tại chỗ, không đi thêm nữa, định núp sau xe xem tình hình.

Tiểu Nhan yên lặng nhìn, nín thở nhìn các nàng ngượng ngùng che má sau khi đi qua chỗ đó, thật lâu mới lên tiếng hỏi: “Cái kia … anh đẹp trai, anh trông thật giống với một người quen trước kia của tôi, chúng ta thật là có duyên.”

Bởi vì cách nhau không xa, Tiểu Nhan đều có thể nghe được mấy cô kia nói gì, liền loạng choạng suýt nữa ngã về phía trước.

Cái người này có phải … bắt kịp như vậy không, cô ta thật sự lấy hết những gì cô nói mà dùng, cho dù là mấu chốt vẫn như vậy mà lúc nói ra thì nghe như hàng bị lỗi. Mấy cái lời này nghe xong ai chẳng biết là cô ý bịa ra cơ chứ?

Quả nhiên, người đàn ông vẫn đứng im ở bên đường ban đầu, như chưa hề nghe thấy lời nói của cô gái, đứng sừng sững ở đó như núi lớn, hơi thở lạnh lẽo của cơ thể hòa vào màn đêm.

Sau một thời gian im lặng, dường như có vài con quạ bay ngang qua.

Tiểu Nhan nhìn cảnh này, không khỏi đưa tay ra che mắt.

Cô thật sự còn không thèm nhìn cô, cô này ngốc như vậy sao?

“Anh đẹp trai, anh đẹp trai ơi…”- Cô gái có lẽ không ngờ anh lại làm như không nghe thấy cô nói, thân hình cao gầy đứng bất động, giống như hoàn toàn coi bọn họ là người vô hình.

Nhưng ngay sau đó bạn của cô ấy đã phản ứng lại và mỉm cười: “Chắc anh ấy không nghĩ là chúng ta đang nói với anh ấy, đi, chúng ta đi đến trước mặt anh đẹp trai nói chuyện.”

Vì vậy, một vài cô gái xung quanh cũng đi theo tới trước mặt người đàn ông, tất cả đều mỉm cười ngượng ngùng, e thẹn.

Dạ Mạc Thâm nhíu mày, mùi nước hoa nồng nặc từ người phụ nữ phả vào hơi thở của anh, sông mũi bị lẫn với nước hoa khiến không khí xung quanh đặc quánh lại.

Những người phụ nữ này.

“Anh chàng đẹp trai, anh…”

“Cút”“

Bất thình lình, Dạ Mạc Thâm đột nhiên thốt ra một chữ.

Cuối cùng thì anh cũng nói ra điều như mình mong muốn, nhưng những gì anh nói giống như một nhát dao tầm độc, xuyên qua trái tim của nhiều phụ nữ.

Trong phút chốc, sắc mặt của những nữ nhân kia tái nhợt, làn da xanh ngắt trong đêm như vừa gặp phải ma quỷ.

Tiểu Nhan không khỏi vươn tay che miệng khi nhìn thấy cảnh này, suýt nữa bật cười.

Thật sự muốn cười chết mất, thật ra người đàn ông đó không đứng chung với đám đông, liền có thể thấy tính cách của anh ta không dễ gì đụng vào, những cô gái này cũng không có mắt, họ còn thực sự muốn có được sự ưu ái của anh ta.

Chậc.

Nhưng mà… người đàn ông đó càng như vậy, lòng Tiểu Nhan càng thêm chấn động.

Nếu là người đó, có lẽ cũng sẽ phản ứng như vậy.

Chỉ là … hồi đó hắn ngồi xe lăn, hiện tại người này đã đứng lên, dù thế nào cũng không thể liên kết hai người với nhau.

Tiểu Nhan sụp mắt miên man suy nghĩ nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đã tình cờ nhìn thấy người đàn ông đó một tay đút túi, mặt lạnh lùng đi về hướng khác.

Hướng mà anh ta đang định đi đến cũng cùng hướng với chỗ Tiểu Nhan đang đứng, Tiểu Nhan có thể thấy rõ ràng đường nét trên khuôn mặt anh, nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không lay động đi nửa đường, cho nên hoàn toàn không thấy được Tiểu Nhan đang núp bên cạnh xe, há hốc miệng choáng váng.

Sau khi Tiểu Nhan nhìn thấy khuôn mặt của người kia, lập tức cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Cho đến khi Dạ Mạc Thâm bước đi, Tiểu Nhan vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ấy, mấy cô gái bị mắng cho một chữ “cút” thì mắt cô nào cô nấy đều đỏ hoe, nhìn thấy một man như thế này, có lẽ là thẹn quá thành giận nên quay qua lườm Tiểu Nhan, nói: “Lau nước miếng của cô đi, mắt nhìn theo người ta cũng sắp rớt ra ngoài rồi kìa, rõ ràng là thích muốn chết rồi mà ban nãy còn ở chỗ này mạnh miệng.”

Nghe được tiếng nói, Tiểu Nhan hoàn hồn trở lại, cô nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.

Rõ ràng Tiểu Nhan không phải là người bị anh ta mắt cút đi, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt đến mức đáng Sợ, so với mấy người khác vẫn còn đáng sợ hơn.

Một trong số họ thấy sắc mặt của cô không ổn, tò mò hỏi: “Sao cô lại trắng bệch như một bóng ma vậy? Vừa rồi người bị nhẫn tâm cự tuyệt cũng không phải là cô.”

Nghe thấy thế, Tiểu Nhan hít sâu một hơi, cô hoàn toàn không nghe được thế giới bên ngoài đang nói cái gì nữa.

Tất cả những gì cô biết là người đàn ông bước qua vừa rồi trông … rõ ràng là giống hệt người của năm năm trướ!

c Cũng giống hệt … Đậu nhỏ ngày trước, khi cậu bé vừa sinh ra!. Đọc truyện tại [ T R Ù M t r u y ệ n . CO M ]

Chuyện này làm thế nào có thể xảy ra??

Nhân duyên trên đời này trùng hợp quá phải không? Bọn họ vừa trở về Trung Quốc chưa được bao lâu?

Đã tình cờ gặp lại anh ta trên đường cao tốc? Nghĩ như thế nào thì cũng không thể nào có khả năng đó xảy ra đượ!

cDạ Mạc Thâm!

Cô làm sao có thể gặp được Dạ Mạc Thâm ở đây!?

Chẳng lẽ là vì nhìn gương mặt Đậu nhỏ càng ngày càng giống Dạ Mạc Thâm quá nên cô mới bị ám ảnh? Đó là lý do tại sao cô nghĩ người đàn ông trước mặt mình là Dạ Mạc Thâm?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cũng không quan tâm mấy người phụ nữ trước mặt nghĩ như thế nào, trực tiếp hỏi: “Vừa rồi có phải có người nào đi ngang qua đây không? Có phải không?”

Nghe vậy, các cô gái bất chợt nhìn cô với ánh mắt hơi nghỉ ngờ.

“Cô không sao đấy chứ?”

“Tôi nghĩ cô bị trúng độc hay sao rồi đấy, không phải vừa rồi còn nhìn người ta chằm chằm sao?”

“Thật đấy.. vừa mới bước qua?”- Tiểu Nhan ngây người hỏi.

Cho nên, vậy là cô thật sự nhìn thấy Dạ Mạc Thâm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.