Hai mẹ con rửa mặt xong, Hàn Mộc Tử đưa Đậu Nhỏ xuống lầu, mọi người một miếng bánh ăn sáng, Hàn Thanh liền dẫn Đậu Nhỏ đi.
Trước khi đi Hàn Thanh nói với Hàn Mộc Tử:”“Thời gian còn sớm, em có thể trở về ngủ thêm đi, bí thư Tô tối nay sẽ tới tìm em.”
Nghe nói vậy, ánh mắt Hàn Mộc Tử lườm trừng trừng:“Em thật sự có thể được ngủ thêm sao? Không phải là em vừa ngủ thì bí thư Tô lại đến tìm em chứ?”
Ngày thứ hai…
Bởi vì muốn đi qua công ty mới nhìn thử, cho nên sáng sớm Hàn Mộc Tử đã lập tức dậy.
Chủ yếu là bởi vì Hàn Thanh phải đi làm, mà Đậu Nhỏ lại muốn di theo Hàn Thanh cùng đến công ty, cho nên rất sớm Đậu Nhỏ đã tỉnh, kết quả sau khi cậu tỉnh, Hàn Mộc Tử cũng không ngủ được, thế là cũng rời giường theo cậu.
Nhìn dáng vẻ của cô, Hàn Thanh nhịn không được trên môi câu lên nét cười nhàn nhạt:“Sẽ không đâu, buổi sáng cô ấy còn có chuyện phải làm, yên tâm.”
Nghe anh ta nói như vậy, Hàn Mộc Tử cũng coi là hiểu được, xem ra buổi sáng Tô Cửu còn rất bận rộn đây.
Vậy là cô có thể an tâm quay về ngủ thêm rồi.
“Vâng.”
Hàn Mộc Tử trở lại trên lầu, chuẩn bị quay về ngủ thêm chút nữa, lúc vừa đi qua cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra, bên trong duỗi ra một cánh tay kéo cô lại.
Hàn Mộc Tử ban đầu còn giật nảy mình, sau khi nhìn rõ đối phương là Tiểu Nhan thì hơi ngạc nhiên: “Tiểu Nhan?”
“Cô còn biết tôi à, tôi còn cho rằng hai ngày nay cô quên tôi rồi chứ, hừ!”
Tiểu Nhan ôm cánh tay mình tức giận tới mức phàn nàn, tóc cô ấy loạn loạn, trạng thái cả người trạng thái nhìn rất kém cỏi.
“Làm gì vậy? Cô không phải nói mình ngã bệnh muốn trốn ở trong phòng dưỡng bệnh mà? Tôi làm sao có ý tứ tới quấy rầy cô chứ?”
“Cô! Cô biết rất rõ ràng đó là lấy cớ, còn cố ý nói móc tôi!”
Hàn Mộc Tử nhíu mày, cười một tiếng:“Yên tâm đi, tôi làm sao lại quên cô được? Hôm nay muốn đi công ty nhìn thử, cô nhanh đi rửa mặt trang điểm, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm di.”
“Anh tôi đã đi làm rồi, có thể an tâm.
Tiểu Nhan trong nháy mắt liền cảm động ôm lấy cánh tay Hàn Mộc Tử: “Mộc Tử, cô đối với tôi thực sự rất tốt rồi đó! Vậy bây giờ tôi ngay lập tức đi thay quần áo!”
“Không cần gấp, trước tiên cô đi ăn sáng trước đi, chúng ta tối nay mới đi đến công ty, tôi phải đi ngủ thêm một chút đã.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử còn đưa tay che che miệng mình, sau đó ngáp một cái, cùng lúc đó rời khỏi phòng.
Đợi đến khi cô tỉnh ngủ, đã là hơn giữa trưa, cô nhìn thoáng qua điện thoại, nghĩ thầm Tô Cửu làm sao lúc này còn chưa tới.
Thế là liền xuống lầu dự định nhìn một chút xem cô ta có đến không, kết quả vừa xuống lầu liền thấy Tô Cửu cùng Tiểu Nhan ở dưới lầu đang ngồi trên ghế sa lon trò chuyện rôm rả, nghe được tiếng bước chân, hai người mới ngẩầng đầu Sao lại…..Sao các cô không đánh thức tôi dậy?”
Tô Cửu mỉm cười, nói khẽ:“Cô Mộc Tử, tôi cũng là mới đến mười phút đây, vừa ngồi xuống thôi.”
“Có phải không?“Hàn Mộc Tử nhìn Tiểu Nhan một chút, Tiểu Nhan gật gật đầu theo:“Gần như vậy, có điều cho dù cô ngủ tiếp thêm nửa tiếng hay một tiếng Tô bí thư chắc chắn cũng sẽ không trách cô.”
Cô có chút lúng túng hắng giọng ho khan một cái, sau đó nhìn thoáng qua thời gian:“Bây giờ cũng không còn sớm, hay là chúng ta cùng ăn bữa cơm trưa, sau đó mới đi đến công ty nhìn thử?”
“Thật đúng lúc tôi cũng có ý này.”Tô Cửu mỉm cười gật đầu, Tiều Nhan đương nhiên cũng gật đầu theo.
Sau khi đám người các cô bước lên xe, Tiểu Nhan ôm túi xách của mình hỏi:“Đúng rồi, chúng ta đi xem công ty mới ở đâu vậy?”
“Sao vậy? Cô Mộc Tử không có nói cho cô biết, các cô sắp có được công ty chính bản thân sao?”
Nghe nói vậy, trong nháy mắt Tiểu Nhan trừng to mắt, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua Hàn Mộc Tử.
“Mộc Tử, cô muốn tự mình mở công ty sao?”
Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ cười, nhún nhún bờ vai của mình:“Không phải tôi tự nguyện.”
Được rồi, cô ấy hiều rồi, là Hàn Thanh thay Hàn Mộc Tử sắp xếp.
Phải nói Hàn Thanh đối với Hàn Mộc Tử vậy nhưng chân thật không hề giả dối, chuyện gì cũng đều xử lý ồn thỏa, nói dễ nghe thì đúng là em gái tốt, thế nhưng là……Hàn Mộc Tử cũng không phải con nít đâu nha.
Một người trưởng thành có tư tưởng của mình, chuyện gì cũng đều sắp xếp thỏa đáng đến như thế, luôn cảm giác…..giống như đối xử với một đứa bé.
Mấu chốt là Hàn Mộc Tử mặc dù có lúc rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn tiếp nhận.
Bởi vì, đó là lòng tốt đến từ một người anh trai đã tìm kiếm em gái của mình hơn hai mươi năm.
Cô làm sao nhẫn tâm cự tuyệt.
May mắn là Hàn Thanh hiểu cô, cho nên dù bất đắc dĩ trong nhiều chuyện, cũng cảm thấy không có gì đáng nói, chẳng qua là cảm thấy mình như bị nuôi dưỡng, cô rất muốn dựa vào thực lực bản thân đi làm một số chuyện.
Tô Cửu ở trước mặt nghe vậy, nhịn không được thay Hàn Thanh nói một câu: “Tôi đây phải thay anh Hàn nói một câu, sau khi cô Mộc Tử về nước xây dựng công ty dẫn địa vị đoàn đội mình có thể củng cố lại ở trong nước, dù sao thị trường nước ngoài cùng thị trường trong nước tình hình không giống nhau lắm, huống hồ anh Hàn đại khái là cảm thấy tuổi của cô Mộc Tử cũng không nhỏ, nên sắp xếp lại.”
Nghe nói vậy, Hàn Mộc Tử liếc mắt nhìn cô ta, nhịn không được muốn trêu chọc cô ta.
“Tô bí thư, cô chắc chắn là phụ tá đắc lực của anh tôi sao, lúc nào cũng đều nói đỡ cho anh ấy.”
“Cô Mộc Tử, tôi vậy là ăn ngay nói thật đó.”
Hàn Mộc Tử cười cười, không nói tiếp nữa.
“Đúng rồi, cô Mộc Tử xem qua tài liệu về thành viên của đoàn đội chưa?”
“Tài liệu về thành viên của đoàn đội?“Hàn Mộc Tử nhíu mày, trong mắt làn lạnh hiện lên vẻ mê muội, hôm qua Hàn Thanh chỉ đưa tư liệu về công ty anh ta, hình như cô còn không có lật đến đằng sau.
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử lập tức lấy ra phần văn kiện trong bọc kia của Tiểu Nhan, Tô Cửu thấy thế nhân tiện nói:“Ở phía sau cùng, cô Mộc Tử lật qua đi.”
Thế là Hàn Mộc Tử liền lật đến phía đằng sau, nhìn vài lần, phát hiện thành viên đoàn đội của cô lại chỉ có năm sáu người.
“Đây đều là anh Hàn thay cô trả giá cao mời nhà thiết kế đến sáng tác, có cầm qua thưởng, có thiết kế qua sản phẩm, đều là nhà thiết kế rất tài giỏi.”
Hàn Mộc Tử mở ra lý lịch của bọn họ, một lát sau một lần nữa ngước mắt nói:“Lai lịch thế này đến công ty mới của tôi, cô xác định bọn họ có thể ngồi được vững chứ?”
“Anh Hàn bỏ ra tiền lương cao như thế thuê bọn họ, làm sao lại ngồi không vững? Chỉ sợ là còn cầu đề đến ngồi đó.”
Hàn Mộc Tử:..
Tiểu Nhan ở bên cũng theo lại gần nhìn mấy lần: “Thuê lương cao, vậy sẽ lỗ vốn đó.”
“Anh Hàn tin tưởng năng lực của cô Mộc Tử, rất nhanh lập tứ sẽ có thể gầy dựng nền móng ở thị trường trong nước, đến lúc đó chỉ cần có khách hàng, làm sao còn lo sẽ lỗ vốn? Huống hồ mở công ty vốn cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vạn sự khởi đầu nan mà.”
Tiểu Nhan cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó ôm lấy mặt của mình nhìn Tô Cửu nói:“Tô bí thư thật là lợi hại nha.”
Cũng không biết cô ta đã nói cái gì, vậy mà có thể để Tiểu Nhan sùng bái mình như thế.
Hàn Mộc Tử gấp lại phần văn kiện kia, thở dài:“Bỏ đi, dù sao công ty cũng đã mở, vậy thì nhập gia tùy tục đi. Chỉ có điều…..Tôi có linh cảm.”
“Linh cảm gì vậy?“Tiểu Nhan lập tức hỏi cô.
Hàn Mộc Tử hơi hơi nhếch môi cười: “Tương lai chúng ta sẽ có một đoạn thời gian không quá dễ chịu