*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Mộc Tử lạnh lùng buông xuống một câu, sau đó ánh mắt một lần nữa trở lại trên văn kiện.
Cuộc họp này không có kết thúc giữa chừng, cho nên Trương Ngọc ở ngoài cửa đợi trọn vẹn hơn một giờ, đợi đến sau khi cửa lớn phòng họp mở ra, Trương Ngọc mới khẩn trương nhìn lại bên trong phòng.
Kết quả vừa ngầng đầu, liền thấy Lâm Tranh mang một gương mặt lạnh lùng đi ra, không chớp mắt mà lướt ngang qua cô ta.
Trương Ngọc bờ môi giật giật, muốn hỏi gì đó thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của cậu đành phải nhịn xuống cái xúc động này.
“Lâm Tranh, chờ em một chút.“Tiêu Y Y bước nhanh đuổi theo sau lưng của Lâm Tranh.
Thư Quả đằng sau đi tới, Thư Quả nhìn qua bóng hình hai người đó rời đi, cũng cùng đi theo phía sau, ống tay áo lại bị người ta kéo lại.“Quả Quả, bên trong tình huống thế nào rồi? Các người đang nói cái gì vậy? Cuộc họp của một công ty mới mở lại có thể lâu đến như vậy sao?”
Thư Quả là người rất dễ nói chuyện, nhìn cũng rất ôn nhu, hơn nữa cô cũng không phân biệt vị trí, cho nên Trương Ngọc cảm thấy mình hỏi cô là tốt nhất rồi.
Quả nhiên, Thư Quả cũng không có ghét bỏ cô ta, chỉ là nói khẽ: “Chính là bởi vì công ty mới, cho nên mới cần họp để nói một ít hạng mục cần chú ý trong công việc đó, còn phải thảo luận. Công ty mới là cần phát triển, Trương Ngọc, tôi cảm thấy tất cả mọi người chúng ta cần cho cấp trên mới một chút thời gian, không nên quá hà khắc.”
Nghe nói vậy, Trương Ngọc bất mãn mở miệng trả lời:“Tôi hà khắc chỗ nào chứ, tôi cũng đâu có làm cái gì, cô cũng nhìn thấy rồi đó, tôi mới vừa đi vào cô ta liền đuổi tôi đi ra, đây là chuyện một cấp trên nên làm sao?”
“Vậy còn cô?”“Thư Quả thở dài, hỏi ngược lại:“Cấp trên thông báo chúng ta tới họp, cô thân là cấp dưới, vì cái gì lại không đến?”
“Tôi……” Trương Ngọc lập tức bị hỏi lại đến á khẩu không trả lời được.
Thư Quả lại vỗ vỗ bờ vai của cô ta, nói khẽ: “Chuyện này, vốn chính là lỗi của cô. Ngày đó cô cũng đã nghe được, không nguyện ý ở lại đây là có thể rời khỏi công ty, tôi cảm thấy cô ấy nói không sai, người không nên làm trái lại lương tâm của mình mới tốt.”
Nói xong, Thư Quả cười cười, sau đó mở rộng bước chân hướng phía trước bước di.
Trương Ngọc nghe lời nói kia của cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay người nhìn chằm chằm bóng lưng của cô lạnh lùng nói: “Cô nhanh như thế không kịp chờ đợi nói với tôi loại lời này, là muốn loại trừ tận gốc người bên cạnh cô sao? Cô hi vọng tất cả mọi người rời đi, sau đó một mình cô ở lại tốt đẹp, có đúng không?”
Nghe nói, bước chân Thư Quả có chút dừng lại, sau đó cô quay đầu, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Trương Ngọc.
“Nếu như là cô nghĩ như vậy, vậy cứ coi như là như thế đi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Sau khi Thư Quả rời đi, trong lòng Trương Ngọc vô cùng khó chịu, một cú đấm này như đấm vào trên mặt bông. Mặc dù cô ta cảm thấy Thư Quả mang theo khuôn mặt tươi cười hiển lành, một dáng vẻ nói chuyện vì người khác, loại dáng vẻ dối trá này cô ta nhìn thấy thật buồn nôn.
Sau khi người trong phòng họp lần lượt rời đi, Hàn Mộc Tử vẫn ngồi nguyên ở chỗ ngồi phía trên sửa sang lại tập tư liệu, đột nhiên cô ý thức được một ánh mắt nóng rực rơi vào trên mặt của mình.
Hàn Mộc Tử mấp máy môi, ngước mắt nhìn lại phía đó.
“Còn có việc gì?”
Thanh âm của cô quá mức lãnh đạm, giống như khối băng.
Nghe đã cảm thấy lạnh. Nếu các bạn không đọc trên trang nguồn như trên hình, chúng mình sẽ rất nãn và không thiết tha lên chương mỗi ngày! Mong bạn cố gắng 1 lần ghé trang nguồn nhé!”
Lý Tuấn Phong không tự giác ôm cánh tay mình rụt rụt bả vai:“Thật là một người đẹp băng giá nha, sao lại lạnh lùng như vậy chứ?
Người đẹp này, ban đêm muốn cùng nhau ăn tối không?”
Hàn Mộc Tử nhăn lại đôi mi thanh tú, không vui nhìn chằm chằm anh ta.
Cũng không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một người phụ nữ, thế nhưng là trên người cô khí chất vô cùng lớn, Lý Tuấn Phong phát giác mình thế mà bị ép tới có chút chịu không được, hắn bất đắc dĩ giữa chừng giật giật môi nói:“Chỉ là tôi mời sếp ăn một bữa tối thôi mà.”
“Cảm ơn, không cần.“Hàn Mộc Tử lại lần nữa cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào trên tư liệu, sau đó cô lật ra một tờ, Tiểu Nhan lại gần nói với cô điều gì, Hàn Mộc Tử lại gật đầu một cái.
Lý Tuấn Phong nhìn thấy Hàn Mộc Tử như thế này, cảm thấy rất động tâm.
Về sau lại cảm thấy rất đáng tiếc, người đẹp như vậy mà lại bị Hàn Thanh bao nuôi, ai”
Tuy nhiên, một người có thể khiến Hàn Thanh đối đãi khác thường như vậy, người như vậy sợ là chướng mắt Lý Tuấn Phong anh ta.
Nhìn thấy các cô đi ra, Trương Ngọc ấp úng nửa ngày.
Tiểu Nhan đi đầu lên tiếng:“Cô còn có chuyện gì nữa?”
“Tôi…..“Trương Ngọc nhìn Hàn Mộc Tử một chút, phát hiện trên mặt của cô hoàn toàn là lạnh nhạt, đành phải giải thích nói:“Kỳ thật vừa rồi tôi xông vào phòng họp không phải cố ý, mà là thật sự đã xảy ra chuyện. Mà tôi cũng không phải cố ý không đi tham gia cuộc họp, mà là Nguyệt Nguyệt cô ấy đột nhiên ngã bệnh, cho nên tôi cùng với Vương An đều ở lại trong văn phòng chăm sóc cô ấy.”
Hàn Mộc Tử: “Ừ.”
“Ừ?“ Trương Ngọc hơi ngạc nhiên, ừ là có ý gì?
“Tôi nói đều là thật, Nguyệt Nguyệt vừa rồi đã ngã bất tỉnh, Vương An đã đưa cô ấy đi bệnh viện rồi.”
Tiểu Nhan hơi không kiên nhẫn mở miệng nói: “Chúng tôi biết rồi, cô trở về đi.”
Trương Ngọc không biết làm sao: “Cứ như vậy sao?”
Hàn Mộc Tử cùng Tiểu Nhan không nói lời nào, Trương Ngọc xém chút bật cười:“Cô đúng là người phụ nữ không có tâm can mà, loại tình huống này thế mà cô cũng không quan tâm một câu, chẳng lẽ cô không lo lắng Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện sao?”
Đối mặt Trương Ngọc lớn tiếng lên án, cánh môi hồng của Hàn Mộc Tử lúc này rốt cục giật giật, sau đó nhẹ giọng mở miệng:“Nếu như cô ta thật sự nghiêm trọng như vậy, vì sao cô vẫn còn ở đây?”
“Đúng rồi đó, cô không phải cùng Vương An cùng nhau chăm sóc cô ta sao? Cô không đi chăm sóc cô ta, ngược lại cô ở trước cửa phòng họp đứng ngây ngốc như vậy làm gì?”
Trương Ngọc:”……Tôi……
Cô ta cắn môi dưới, trên thực tế không phải cô ta là bởi vì Lãnh Nguyệt Nguyệt khó chịu mới ở lại chăm sóc, cô ta chính xác là xem thường Hàn Mộc Tử, căn bản không muốn đi họp.
Mà đúng lúc Lãnh Nguyệt Nguyệt lại không thoải mái, Vương An ở lại, vậy thì cô ta cũng có thể ở lại rồi.
Chỉ có điều sau khi Vương An mang Lãnh Nguyệt Nguyệt đi, Trương Ngọc lại cảm thấy……Tự mình một mình ngồi ngây ngốc ở đó cũng không tốt, phải đi nói rõ chuyện này một chút.