Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 382: Cách đối phó kết thân



Hô hấp của Lâm Thanh Thanh lập tức trở nên dồn dập hơn, khẩn trương đến mức chỉ có thể đem đề tay tại dưới đáy bàn, nhìn bọn họ ngày càng tới gần mình.

Mẹ Lâm nhìn dáng vẻ này của Lâm Thanh Thanh, không khỏi mỉm cười.

“Tướng mạo không phải quan trọng nhất, còn phải xem nhân phẩm, có biết không?”

Nghe nói vậy, Lâm Thanh Thanh trên mặt biểu hiện có chút đỏ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, dì Tống không phải là người như vậy, nếu như không đáng tin cậy, dì ấy sẽ không giới thiệu đâu.”

“Nói cũng đúng.”

Rất nhanh, Tống An liền dẫn theo Dạ Mạc Thâm đi tới chỗ của hai mẹ con họ.

Tống An cùng mẹ Lâm đã lâu không gặp, hai người đều rất nhớ đối phương, thế là hai người hàn huyên một chút liền ngồi xuống.

“Để tôi giới thiệu một chút, đây là cháu bên ngoại của tôi, Dạ Mạc Thâm. Mạc Thâm, đây là con gái của bạn dì, tên là Lâm Thanh Thanh, còn không nhanh chào hỏi với người ta đi”

Dạ Mạc Thâm không phải tự nguyện đến, sau khi ngồi xuống trên thân khí tràng lạnh đến nỗi mỗi người xung quanh đều sắp bị đóng băng.

Sau khi Tống An bảo anh chào hỏi, anh vẫn là ngồi không nhúc nhích.

Ngược lại là Lâm Thanh Thanh trực tiếp vươn tay ra với Dạ Mạc Thâm:“Xin chào, tôi là Lâm Thanh Thanh, anh gọi tôi Thanh Thanh thì được rồi.”

Nói xong, Lâm Thanh Thanh nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn sạch sẽ.

Dạ Mạc Thâm mí mắt lười biếng giương lên một chút, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên mặt Lâm Thanh Thanh, một lát sau mới lên tiếng nói: “Xin chào, cô Lâm.”

Thế nhưng anh vậy mà không có vươn tay, mà giọng nói cũng lạnh đến giống như băng.

Đám người thần sắc trên mặt cứng đờ.

Lâm Thanh Thanh cũng sững sờ, cô bảo anh gọi mình Thanh Thanh thì được rồi, kết quả anh lại gọi cô một câu cô Lâm.

Cái này chẳng lẽ không xấu hồ sao?

“Mạc Thâm!“Tống An không vui cắn răng trừng Dạ Mạc Thâm một chút.

Dạ Mạc Thâm sắc mặt tỉnh táo, không có phản ứng nào dư thừa.

Ngược lại là Lâm Thanh Thanh lúng túng đem tay mình thu hồi lại, nhẹ giọng cười nói:“Không có sao mà dì Tống, dì đừng trách anh ấy, là do con quen như thế từ trước giờ rồi.

Anh Dạ như thế này rất tốt, dù sao chúng con hôm nay Sũng VữS mới quen biết, đúng thật là phải khách khí một chút.”

Tống An trước đây đã biết Lâm Thanh Thanh là một đứa trẻ vô cùng lễ phép, không nghĩ tới cô thế mà còn khéo hiểu lòng người như vậy, những lời này đều nhanh nói trúng trong lòng của bà rồi.”

Thế là Tống An nhìn Lâm Thanh Thanh ánh mắt liền trở nên không giống, nói chuyện tràn ngập áy náy:“Thanh Thanh à, thực sự rất xin lỗi con. Người cháu bên ngoại này của dì không có điểm nào không tốt cả, duy nhất một điểm chính là rất khó cùng người khác ở chung, tính tình của nó vẫn luôn tương đối lạnh lùng thế này, con nhìn nó xem cũng không để lại chút mặt mũi nào cho dì nhỏ của nó. Cho nên…..Con đừng có để ý nha. Nhưng mà nó thuộc dạng người ngoài lạnh trong nóng, chờ sau này các con ở lâu với nhau TÔI…

Dạ Mạc Thâm nghe đến đó, nhịn không được nhíu mày lại.

Ngoài lạnh trong nóng?

Sao anh không biết mình là dạng người thế này vậy?

A.

Mà Lâm Thanh Thanh nhìn Dạ Mạc Thâm lại là càng nhìn càng hài lòng.

Cô cũng không cảm thấy Dạ Mạc Thâm như thế là không nề mặt chính mình, ngược lại đối với loại người giữ mình trong sạch thế này, người đàn ông lạnh giống như núi băng càng có hảo cảm.

Bởi vì nguyên nhân bản thân cô | ưu tú, cho nên căn bản cô cũng không thiếu người theo đuổi, người bên cạnh đều là một đống xum xoe, người nào cũng đều đối với cô vẻ mặt cợt nhả, nhưng cô cũng thấy qua những chàng trai kia lúc đối với xum xoe đồng thời cũng tặng quà cho người khác giống như thế.

Cô thất vọng một lúc lâu, cho nên đối với loại người đàn ông thế kia đặc biệt mất đi hào hứng.

Mà giống loại người tướng mạo đẹp trai như Dạ Mạc Thâm, người đàn ông lại lạnh lẽo giống núi băng, chính là vô cùng hợp khẩu vị của cô.

Chỉ cần cô cố gắng, một ngày nào đó núi băng sẽ tan chảy.

Vậy anh chính là người của cô rồi.

Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thanh trong lòng cũng rất động tình.

Cô gái nhỏ tuổi sẽ không che giấu mình, đáy mắt cô hài lòng cùng trên mặt thẹn thùng đều biểu lộ đến thật sự, Tống An cùng mẹ Lâm đều là người từng trải, tự nhiên nhìn hiểu tình huống trước mắt.

Thế là hai người cười, cùng nhau đứng lên, nói đi ra bên ngoài dạo chơi, để lại không gian cho những người nhỏ tuổi.

Hai người cùng đi ra khỏi quán cà phê.

“Thật là mắc cỡ chết người ta rồi, đứa con gái này của tôi……Nói thật, là lần đầu tiên tôi thấy được nó phàm tâm đại động.”

Mẹ Lâm ngượng ngùng mở miệng.

Tống An lại mỉm cười nói: “Chuyện này có liên quan gì đâu, nói rõ có biến mà.”

“Chỉ là……” mẹLâm có hơi lo lắng, nhưng không có nói ra miệng.

“Tôi biết bà đang lo lắng cái gì, cháu trai kia của tôi tính tình đúng là như vậy, chỉ có điều tôi thấy rằng đứa nhỏ này vô cùng thông minh nha, đề xem duyên phận hai đứa như thế nào. Nếu như hai đứa thật sự có duyên phận, Thanh Thanh hẳn là rất biết cách nắm tính tình đứa cháu trai này của tôi nha.”

“Ai, đứa cháu trai này của bà nhìn điều kiện mọi mặt đều không tệ, hi vọng có duyên phận đi.”

Sau khi các trưởng rời đi, bên này người trẻ liền rơi vào trầm mặc.

Lâm Thanh Thanh không nói gì, Dạ Mạc Thâm cũng liền một mực trầm mặc.

Lâm Thanh Thanh xấu hồ đồng thời lặng lẽ ngắm Dạ Mạc Thâm một chút, lại phát hiện anh vẫn ngồi đó sắc mặt không chút thay đồi, tựa hồ cũng không có bởi vì cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy xấu hồ một chút nào.

Không được, còn tiếp tục như vậy muốn xấu hồ chết.

Thế là Lâm Thanh Thanh nhẹ nhàng cười cười, nhìn qua Dạ Mạc Thâm nói:“Anh Dạ có muốn uống chút gì hay không?”

Nói xong không đợi anh mở miệng, Lâm Thanh Thanh liền đứng lên gọi phục vụ tới.

“Cho hỏi cô cần gì ạ?”

Lâm Thanh Thanh nhìn về phía Dạ Mạc Thâm đối diện:“Anh Dạ?”

Dạ Mạc Thâm rốt cục cũng ngước mắt, môi mỏng khẽ mở.

“Cà phê đen.”

Thật sự đúng là một chữ cũng quý như vàng nha.

Lâm Thanh Thanh nghĩ đến, vừa nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly Cappuccino, cảm ơn.”

“Được, anh với cô xin chờ một chút.”

Nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Thanh Thanh nhìn qua Dạ Mạc Thâm đối diện, rủ xuống tầm mắt nhẹ giọng hỏi: “Anh Dạ bình thường thích cái gì?”

Dạ Mạc Thâm ánh mắt lạnh như băng nhìn qua cô gái nhỏ trước mặt.

Nhìn thấy chính là một người con gái ngây thơ vừa tốt nghiệp, anh đối với loại người con gái thế này căn bản không có một chút hứng thú nào.

“Không có.”

Lâm Thanh Thanh sững sờ, sau đó nói tiếp.“Vậy anh Dạ, bình thường cũng chỉ có công việc thôi sao?

Chẳng lẽ không có thú vui tiêu khiển nào khác à?”

“Cô Lâm.”

Dạ Mạc Thâm đột nhiên gọi cô một tiếng, Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tĩnh mịch của anh.

“Lần xem mắt này, dừng ở đây đi.”

Lâm Thanh Thanh ngạc nhiên: “Cái gì?”

Mắt thấy Dạ Mạc Thâm đứng lên, Lâm Thanh Thanh sắc mặt cũng thay đổi, tranh thủ thời gian đứng lên nói: “Anh Dạ, anh có bạn gái sao?”

Dạ Mạc Thâm đứng không nhúc nhích, không có trả lời.

“Tôi tin tưởng dì Tống không có gạt tôi, nếu như anh có bạn gái, bà cũng không giới thiệu cho tôi quen biết. Nếu như anh Dạ đã không có bạn gái, vậy vì lý do gì không muốn tiếp tục xem mắt với tôi?’“Lâm Thanh Thanh nói rất nhanh, tựa như sợ nói chậm thì Dạ Mạc Thâm giống như sẽ lập tức biến mất trước mặt cô.”

Dạ Mạc Thâm không nói chuyện, Lâm Thanh Thanh nhìn bóng lưng của anh, hít vào một hơi thật dài, sau đó vây ở trước mặt Dạ Mạc Thâm.

“Anh có phải là không muốn nói không, hôm nay anh đến chỉ là muốn ứng phó với dì nhỏ đúng không, nếu không anh căn bản cũng sẽ không xuất hiện ở đây?”

Nghe nói vậy, Dạ Mạc Thâm cau mày lại.

“Nếu cô đã biết, cũng đừng cản đường của tôi.”

“Nhưng mà……dì Tống với mẹ tôi vừa đi, nếu như anh cũng rời khỏi, một đứa con gái như tôi sẽ rất mất mặt.

“Coi như làm là giúp tôi, chống cự cuộc xem mắt này đến lúc kết thúc, có được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.