Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 393



Muốn để trái tim lặng như nước “Không có gì.” Hàn Mộc Tử cẩn thận suy nghĩ một lát, mạnh mẽ lắc đầu, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt.

Không nên như thế này.

Cô chắc chắn trái tim của mình sớm đã bình lặng như nước rồi, cho dù bây giờ có nhìn thấy anh lần nữa, cô cũng nên coi anh như người xa lạ.

Hàn Mộc Tử nhắm mắt, lại phát hiện trái tim và đầu óc của mình đều là một mớ hỗn loạn.

“Nhất định là có chuyện!” Tiểu Nhan đã sống với cô năm năm và có một sự thấu hiểu nhất định về Hàn Mộc Tử. Cảm xúc tình cảm của Hàn Mộc Tử như thế nào Tiểu Nhan có thể cảm nhận được, cô ấy nheo mắt lại và cúi xuống gần cô hơn: “Không phải cô nói đi tìm Lâm Thanh Thanh sao? Nhưng mà sao lại trở về sớm như vậy? Nói cho tôi biết, có phải là Lâm Thanh Thanh kia bắt nạt cô không?”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhướng mắt liếc nhìn Tiểu Nhan, dáng vẻ của cô ấy hung dữ nôn nóng, giống như sắp đánh trận vậy.

Hàn Mộc Tử tìm vui trong đau khổ, nhếch môi nói: “Nếu tôi nói phải, cô sẽ làm gì?”

Tiểu Nhan ngay lập tức siết chặt ngón tay lại hét lên: “Nếu như Lâm Thanh Thanh kia dám bắt nạt cô, vậy thì tôi sẽ xông tới đánh cô ta một trận, dù sao tôi cũng là phụ nữ, đánh phụ nữ thì cũng không ai dám nói gì tôi.”

“… Làm ơn đi, bây giờ là một xã hội pháp chế, đánh người thì phải chịu trừng phạt”

Tiểu Nhan cười khúc khích, “thế nào, tôi không thể tự mình giải quyết ân oán cá nhân sao? Hơn nữa, tôi chỉ đánh cô ấy bị thương, cũng không đánh cô ấy chết.

“Không trêu cô nữa, thật sự không có chuyện gì. Tôi trở về nhanh như vậy là bởi vì khách hàng của chúng ta, cô Lâm, bận chuyện khác rồi, vì vậy tôi đã về trước.”

“Nhưng mà biểu hiện của cô xem ra không giống như chuyện này.” Tiểu Nhan một tay chống cằm dáng vẻ cân nhắc, “Nhanh nói cho tôi biết, ngoài chuyện này ra còn có chuyện gì khác xảy ra nữa không?

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, sau đó bất lực nở nụ cười: “Sao cô lại hóng hớt như vậy? Có thể có chuyện gì sao?” như vậy?”

“Vậy tại sao cô lại ngồi ở đây lâu “Bởi vì tôi đang suy nghĩ cô Lâm muốn thiết kế như thế nào.”

Tiểu Nhan miễn cưỡng tin cô: “Vậy được, nếu có chuyện gì nhớ phải nói với tôi, không được giấu trong

Sau khi Tiểu Nhan rời đi, Hàn Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tâm tư của cô gái này … thực sự quá nhạy cảm rồi.

Nhưng mà cũng trách bản thân cô đã không che giấu được cảm xúc của mình.

Dáng vẻ này của cô giống với Tiểu Nhan đã nói cô như người mất hồn mất vía, vậy thì chẳng phải đến cả Dạ Mạc Thâm cũng nhìn ra sao?

Không được…

Năm năm trước cô đã vứt hết tất cả tôn nghiêm, cầu xin anh gặp mặt mình một lần, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin, nhưng bản hợp đồng ly hôn vẫn đập vào mặt cô.

Cô lại lần nữa ở trước mặt anh mất đi chừng mực, mất đi phong độ. Cô nhất định phải làm đến mức trái tim lặng như nước.

Người đàn ông đó, đối với cô mà nói sớm đã là người dân nước lã rồi.

Ding Dong–

Điện thoại rung lên một chút, Lâm Thanh Thanh gửi tin nhắn Zalocho cô.

Lâm Thanh Thanh: Xin lỗi Shelly, hôm nay là một tình huống ngoài ý. Tôi rất xin lỗi khi làm kéo dài thời gian của cô. Hay là chúng ta hẹn lại vào buổi tối được không? Vẫn ở nhà hàng đó, tôi sẽ mời cô.

Buổi tối sao? Ánh mắt của Hàn Mộc Tử lưu chuyển một chút, ngón tay trắng nõn nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím điện thoại.

Hàn Mộc Tử: Xin lỗi cô Lâm, tôi phải tăng ca vào buổi tối, có lẽ không có thời gian.

Lâm Thanh Thanh: Vậy sao, không sao, chúng ta sẽ hẹn lại khi nào cô rảnh.

Hàn Mộc Tử: Ngoại trừ tối nay tôi phải tăng ca ra, tôi có thể hợp tác với cô Lâm vào bất cứ thời gian khác, xin lỗi cô.

Lâm Thanh Thanh: Không sao đâu, người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng. Nếu không phải tôi không thu xếp tốt, cô cũng không phải mất công đi một chuyến. Đúng rồi, nhà thiết kế Shelly, công ty của cô không phải là vừa mới mở không lâu sao?

Hàn Mộc Tử: Vâng.

Lâm Thanh Thanh: Tôi đã gửi danh thiếp của cô cho Dạ Mạc Thâm, anh ấy có lẽ là muốn hợp tác làm ăn với cô, sau này tôi cũng sẽ giới thiệu cô nhiều hơn với bạn bè và người thân của tôi.

Gửi danh thiếp của mình qua Zalo cho Dạ Mạc Thâm sao?

Khoảnh khắc đó, Hàn Mộc Tử cảm thấy trái tim mình hình như rung động một chút, nhưng mà nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Hàn Mộc Tử: Cảm ơn cô.

Sau đó, cô lại đặt điện thoại di động xuống bàn, ngả người tựa lưng ra phía sau, mệt mỏi đưa tay vuốt cung mày.

Năm giờ chiều, Hàn Mộc Tử vừa chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm, vừa mới bước ra cửa lại nhìn thấy Tiểu Nhan với vẻ mặt nghiêm trọng bước tới nói: “Mộc Tử, xảy ra chuyện rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, Hàn Mộc Tử kinh ngạc nhưởng mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi Tiêu Y Y chạy đến và nói với tôi rằng Lâm Tranh xảy ra chuyện rồi, sau đó cô ấy vừa khóc vừa chạy đi rồi. Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng mà dáng vẻ của cô ấy có vẻ như rất căng thẳng, chúng ta có cần phải?”

Lâm Tranh xảy ra chuyện sao?

Hàn Mộc Tử hồi tưởng một chút dáng vẻ lạnh lùng của thiếu niên kia, rồi mới nói: “Cô đi kiểm tra thông tin, xem thử địa chỉ của Lâm Tranh ở đâu, sau đó chúng ta đi xem một chút.”

“Được rồi!” Tiểu Nhan ngay lập tức gật đầu, sau đó đi xem qua địa chỉ của Lâm Tranh.

Khi cô ấy đến, còn cầm tờ thông tin trên tay, “Tìm thấy rồi. Địa chỉ ở đây.”

“Đi thôi.”

Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan cùng nhau rời khỏi công ty, vốn dĩ Hàn Mộc Tử muốn tự mình lái xe, nhưng mà địa chỉ trên đó của Lâm Tranh cô cũng không biết đường, vì vậy hai người đành phải bắt taxi đi.

Lên xe không được bao lâu, người tài xế không nhịn được liếc nhìn phía sau mấy lần, sau đó hỏi: “Hai cô gái đi đến khu nghèo đói đó, làm gì vậy?”

“Khu nghèo đói sao?” Tiểu Nhan có chút nghi hoặc hỏi một câu.

Người lái xe liếc nhìn cô và gật đầu: “Cô không biết sao? Đó là một khu vực nổi tiếng nghèo khó, người ở đó nhe nanh múa vuốt, hơn nữa còn thường có những kẻ hung thần ác nghiệt. Nếu các cô không phải người ở đó, tôi khuyên các cô không nên đến đó. Nguy hiểm quá, hai cô gái nhỏ, ”

Nghe vậy, Tiểu Nhan không khỏi liếc nhìn Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử cười nhạt: “bác tài, chúng tôi đến đó để tìm người, chắc là không có vấn đề gì đâu, đúng không?”

“Chà, còn tùy vào may mắn nữa. Tôi cũng không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe qua người ở đoạn đó đều nói, những người sống ở đó đều hung dữ vô cùng.

Tiểu Nhan chợt lo lắng, cắn môi nói: “Hay là… Chúng ta tìm vài người đi cùng đi?”

“Không kịp rồi, tìm người e rằng sẽ mất nhiều thời gian.” Hàn Mộc Tử rũ mắt suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên hỏi: “Bác tài, khu nghèo đói mà bác nhắc tới có phải là đang bị phá bỏ không? “Cái này.. hình như là không phải vậy.” Người lái xe đưa tay gãi đầu: “Vốn dĩ Bắc Thành phồn hoa của chúng ta, không nên có một nơi như là khu nghèo đói, nhưng mà góc đó quá xa, hơn nữa người ở đó quá hung hãn và họ chỉ không đồng ý để cho bạn phá bỏ. Đôi bên đều bế tắc và không dễ để ra tay. Nên vẫn luôn tồn tại.

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử có lẽ đã hiểu được tình huống rồi.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác.”

Đồng thời, cô cũng biết rằng cô chỉ có thể đi cùng Tiểu Nhan, tuyệt đối không thể gọi người.

Nếu gọi người, có lẽ … rất có thể bọn họ sẽ bị đánh đuổi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.