Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 405: Hợp tác vui vẻ



Tiểu Nhan sửng sốt, nhưng vẫn đi lấy bảng giá tới theo lời lệnh của Hàn Mộc Tử.

Có điều bây giờ cũng chỉ là cầm ra cho người đàn ông này xem qua mà thôi, cho nên cô ấy trực tiếp đưa tới trước mặt Dạ Mạc Thâm.

“Anh có thể xem qua bảng giá của chúng tôi, bởi vì chúng tôi là công ty mới, nên chúng tôi có chương trình ưu đãi về giá. Nếu anh thích thiết kế của chúng tôi, giới thiệu khách hàng cho chúng tôi, sinh nhật hằng năm của anh, chúng tôi sẽ thay mặt công ty gửi lời chúc chân thành nhất tới anh, và giới thiệu miễn phí một bộ tác phẩm thiết kế

Giọng Hàn Mộc Tử giới thiệu sản phẩm rất bình tĩnh, giống như chỉ đang trao đổi với khách hàng thôi, đừng nói là Dạ Mạc Thâm, ngay cả Tiểu Nhan cũng kinh ngạc, không nhịn được nhìn cô mấy lần.

Trong lòng cô ấy thầm nghĩ, sao Mộc Tử có thể bình tĩnh thế chứ? Dạ Mạc Thâm nhìn bảng giá trước mặt, nghe giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng của cô.

Nếu nói trong lòng anh không tức giận, là giá.

Sau khi Hàn Mộc Tử giới thiệu xong, đối phương im lặng, cô cũng không vội, đợi đối phương trả lời.

Phòng làm việc dường như sa vào bầu không khí trầm tĩnh đến mức kì quặc. Dạ Mạc Thâm rũ mắt xem bảng gái trên tay, tuy anh là đàn ông, nhưng lông mi anh cũng rất dài, giúp anh giấu đi hết ưu tư trong mắt.

Không ai thấy được anh đang nghĩ gì. Hồi lâu, đôi môi mỏng vẫn luôn mím chặt của anh cong lên một đường cong xinh đẹp.

“Vậy sao? Có cơ chế đặc biệt nào không?”

Hàn Mộc tử hơi ngừng lại, nhìn anh: “Anh nói gì cơ?”

Dạ Mạc Thâm vươn tay ra, đặt bảng giá lên bàn, ngón tay rõ ràng khớp xương gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt nhìn Hàn Mộc Tử như có điều suy nghĩ: “Ví dụ như, chọn nhà thiết kế.”

Ở bên cạnh, Tiểu Nhan đổi sắc mặt hơi thở cũng muốn ngưng lại.

Xem ra Dạ Mạc Thâm muốn nhắm tới

Mộc Tử

Ban đầu cô ấy còn nghĩ chỉ là trùng hợp, nhưng sau đó thấy Mộc Tử bình tĩnh như vậy, Tiểu Nhan hiểu được tất cả mọi chuyện không phải là trùng hợp.

Bây giờ, cách làm của Dạ Mạc Thâm cũng chứng minh anh tới là vì Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử hơi sửng sốt, nhưng cô đã nghĩ ra cách trả lời, mỉm cười gật đầu.

“Đương nhiên có thể, chỉ cần anh Dạ chọn được nhà thiết kế thích hợp, kí hợp đồng xong anh sẽ có thể chọn nhà thiết kế đó.

Thiết kế quần áo chỉ là một mặt, Dạ Mạc Thâm căn bản có dụng ý khác, ngón tay anh khẽ gõ lên bàn: “Vậy thì quyết định thế đi.”

Tiểu Nhan có chút không tin nổi, cho nên… Bọn họ lại nhận được một đơn hàng lớn sao?

Hàn Mộc Tử vẫn ổn định như thường: “Anh không cần nghĩ thêm chút sao? Dù sao thì anh cũng không biết phong cách công ty chúng tôi, lỡ như…”

“Không cần, tôi rất hiểu…

Câu nói sau, Dạ Mạc Thâm nhìn Hàn Mộc Tử nói, ánh mắt nóng bỏng đến mức muốn đào một cái lỗ trên mặt cô.

Anh rất rõ anh muốn làm gì.

“Được, xin anh chờ chút, chúng tôi chuẩn bị hợp đồng, xin hỏi anh có mang theo căn cước không?”

Dạ Mạc Thâm lấy căn cước ra.

Tiểu Nhan cầm lấy đi làm, Hàn Mộc Tử cũng đứng dậy đi theo, hai người cùng đi làm hợp đồng.

Bây giờ công ty thiếu người, cho nên rất nhiều chuyện đều do Hàn Mộc Tử tự thân làm.

Lúc cô cùng đi, Tiểu Nhan đụng vào tay cô: “Cô không cần đi đâu, giờ tay cô có thể làm gì chứ?”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử ngẩn ra, cúi đầu ngơ ngác nhìn hai tay bị băng bỏ không cử động được của mình.

Đúng vậy, giờ cô có thể làm gì chứ? Nhưng mà… Không hiểu sao cô lại theo đi.

Lúc trước bởi vì nhìn cô nên Dạ Mạc Thâm quên quan sát cô, chỉ nhìn mặt cô.

Bây giờ, sau khi cô đứng dậy, rốt cuộc Dạ Mạc Thâm có thời gian quan sát cô.

Năm năm đã biến cô từ một mỹ nhân đầu gỗ trở thành một cô gái vô cùng quyến rũ.

Cô không còn ngẩng cao đầu như trước, mà trang điểm nhẹ, tuy mặc đồ thoải mái, nhưng lại rất đẹp.

Đương nhiên, cách cô mặc đồ hôm nay không giống với cách cô mặc đồ ngày đó ở nhà hàng Đức Bảo.

Ngày đó, có thể nói cô chính là một người phụ nữ vô cùng giàu kinh nghiệm nhưng toàn thân lại lộ ra vẻ tinh thể, cô của hôm nay lại mang dáng vẻ của một cô gái nhỏ.

Sau khi chuẩn bị xong hợp đồng, Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử lần nữa trở lại trước mặt Dạ Mạc Thâm.

“Anh Dạ, anh xem hợp đồng đi.” Tiểu Nhan đẩy hợp đồng đến trước mặt anh. Gần như không xem kỹ, Dạ Mạc Thâm đã vung tay kí tên.

“Được rồi chứ?”

Hàn Mộc Tử ngẩn ra, sau đó gật đầu.

Không ngờ anh lại kí sảng khoái như thế, ngay cả hợp đồng cũng không xem.

Năm đó. Lúc anh kí vào bản thoả thuận kia, có phải cũng như vậy không?

“Được rồi, cảm ơn.” Hàn Mộc Tử để Tiểu Nhan thu lại hợp đồng, sau đó lễ phép nói: “Hợp tác vui vẻ.

Dạ Mạc Thâm vươn tay ra với cô, Hàn Mộc Tử sửng sốt.

“Không phải hợp tác vui vẻ sao?”

Dạ Mạc

Thâm nhíu mày, mang theo chút trêu đùa.

Hàn Mộc Tử mím môi, chậm rãi vươn tay

Lúc này Dạ Mạc Thâm mới nhìn thấy trên ra. tay cô quấn băng gạc, trên băng gạc còn thẩm ra chút máu.

Liếc mắt nhìn, vẻ trêu đùa trên mặt Dạ Mạc Thâm biến mất, ánh mắt nguy hiểm nheo lại nhìn tay cô: “Tay sao vậy?”

Anh đột nhiên đổi giọng khiến người nghe kinh ngạc, ngay cả Tiểu Nhan cũng không nhịn được nhìn qua Dạ Mạc Thâm.

“Bị thương chút thôi.” Hàn Mộc Tử rút tay về, cười nhạt: “Xin lỗi, dính chút máu, không thể bắt tay với anh Dạ

Nghe cô nói, Dạ Mạc Thâm nhướng mày, phát hiện đáy mắt cô gái lạnh nhạt, lộ ra vẻ cố ý.

Cô căn bản không muốn bắt tay anh. Đương nhiên, tay cô bị thương, anh cũng không thể ép cô bắt tay với anh được.

Im lặng ba giây, Dạ Mạc Thâm cong môi, giọng nói mang vẻ quyến rũ.

“Tốt lắm, nhất định sẽ rất vuiver.

Hai chữ “vui vẻ” còn cố ý nhấn mạnh, giống như là được rít ra từ kẽ răng.

Tiểu Nhan ở bên cạnh nhăn mũi, luôn cảm thấy kì lạ.

Hàn Mộc Tử để Tiểu Nhan đưa anh xuống lầu.

Sau khi Dạ Mạc Thâm rời đi, Hàn Mộc Tử lần nữa ngồi xuống, ngón tay giật giật, muốn bưng ly cà phê trên bàn lên uống, lúc bưng lại mới phát hiện tạm thời tay mình không thể nào dùng được.

Thôi đi.

Một lát nữa, cô sẽ về nhà.

Rất nhanh, Tiểu Nhan tiễn Dạ Mạc Thâm xong đi lên lầu.

“Mộc Tử, cô có ổn không?”

Hàn Mộc Tử ngồi ở đó, giống như không nghe cô ấy nói gì.

Tiểu Nhan cắn môi dưới, xoắn xuýt kêu lên: “Mộc Tử?”

Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tiểu Nhan: “Sao thế?”

“Cô thất thần.” Tiểu Nhan nhắc nhở.

Hàn Mộc Tử trầm mặc một lát, đứng lên nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi về trước đây, chuyện công ty hai ngày tới làm phiền cô.”

“Không sao, tôi làm được, chuyện quan trọng tôi sẽ bàn bạc với cô, cô cứ nghỉ ngơi chăm sóc tay trước đi.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.