Một câu hỏi đánh thẳng trọng điểm, ngay lập tức làm bầu không khí của hiện trường nổi mạnh. "Cái gì?" Tiểu Nhan vốn đang rất bực mình bỗng nghe được câu này, tức khắc mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi: "Hàng nhái cao cấp? Có ý gì?"
Hàn Mộc Tử có chút bất ngờ, nhíu mày tự hỏi: 'Hàng nhái cao cấp là sao?
Cô nhìn kỹ chiếc váy màu xanh nước biển của Triệu Như Ý. Bởi vì lúc trước cô ta đứng dưới ánh đèn, chiếc váy bị ánh sáng che đi khuyết điểm cho nên cô chỉ lờ mờ cảm thấy chất lượng của cái váy này không tốt lắm. Hiện tại đã không còn ánh sáng từ ngọn đèn nữa, chiếc váy dỏm này lập tức không giấu được khuyết điểm.
Mà càng ngạc nhiên hơn, dưới ánh sáng của đèn sợi đốt, vô số khuyết điểm trên chiếc vảy bị lộ ra cực kỳ rõ ràng.
Đây là hàng nhái cao cấp?
Anh trai cô tặng sao? Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử không nhịn được mà cong khỏe môi.
Từ khi nào mà anh trai của cô lại trở nên nham hiểm như thế này?
Khi đang suy nghĩ, cô cảm thấy bên cạnh truyền đến một ánh mắt nóng rực, ánh mắt này nóng như thể muốn thiêu đốt người ta, cho nên cô không để bỏ qua nó.
Hàn Mộc Tử mau chóng dập tắt nụ cười trên khóe môi, rồi sau đó khẽ mím môi, biểu cảm tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía sân khấu.
Sau khi Triệu Như Ý đứng ở trên sân khấu bị phóng viên hỏi một câu như vậy, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đông cứng, rồi sau đó khóe miệng cô ta giật hai cái: "Anh... Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà hàng nhái cao cấp chứ? Váy của tôi là hàng thiết kế, nhìn kỹ chưa đấy?" Cô ta hoàn toàn không tin chiếc váy trên người cô ta là hàng nhái cao cấp. Bởi vì lúc trước Trần Diệc nói rằng chiếc váy kia đã bị người khác mua với giá trên trời, sau khi anh ta rời đi không được bao lâu lại có người đưa chiếc váy này đến trước mặt cô ta, điều này đã làm cô ta đắc ý rất lâu. Không ngờ hiện tại lại có người nói đồ cô ta mặc là hàng nhái cao cấp, đương nhiên Triệu Như Ý không đồng ý với ý kiến của phóng viên.
Các phóng viên giải trí từ trước tới giờ chỉ muốn đào bởi được thông tin hấp dẫn mọi người, ai mà thèm quan tâm đến thứ gọi là mặt mũi nữa.
Cho nên sau khi nhìn thấy sắc mặt của Triệu Như Ý thay đổi, anh ta không những không dừng hỏi, mà ngược lại càng táo tợn hơn: "Chẳng lẽ cô Triệu không biết sao? Phiên bản chính hãng của chiếc váy trên người cô đã được mua bởi tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Hàn, hơn nữa chiếc váy đó là nhất độc nhất vô nhị được sản xuất với phong cách riêng. Cho hỏi chiếc váy trên người cô Triệu có phải là hàng nhái cao cấp hay không? Chẳng lẽ lần này thương hiệu nổi tiếng này lại sản xuất hai chiếc váy cùng một phong cách sao?"
Nghe phóng viên kia nói như vậy, Hàn Mộc Tử ở dưới sân khấu có chút ngạc nhiên, không ngờ tin tức của phóng viên này lại nhanh đến vậy.
Lời nói sắc bén của phóng viên truyền thông làm sắc mặt Triệu Như Ý trở nên trắng bệch, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào, may mà người đại diện của cô ta hiểu vấn đề rất nhanh, vội vàng chạy lên sân khấu giải thích: "Vị phóng viên truyền thông này, tôi nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi, chiếc váy này của Như Ý làm sao có thể là hàng nhái được, đúng không? Tất cả mọi người đều đã tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của nó mà. Huống hồ không thể loại trừ khả năng tin tức của anh không đúng sự thật, dù sao hai người bọn họ không cùng chung ngành nghề, có lẽ chiếc váy mà anh nhắc đến chỉ tương tự với chiếc váy này mà thôi. Được rồi, mong mọi người đặt câu hỏi cho vấn đề khác."
Vốn dĩ chuyện này có thể dừng lại ở đây, nhưng ai bảo bọn họ đen đủi đụng phải phóng viên trong ngành giải trí. Không một phóng viên giải trí nào sẽ dễ dàng buông bỏ tin tức hấp dẫn, cho nên người nọ không những không chuyển đề tài, mà ngược lại còn đưa ra câu hỏi càng hóc búa và sắc bén hơn, thái độ cũng trở nên gay gắt. "Chẳng lẽ ý của anh là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Hàn lừa gạt mọi người sao? Rõ ràng phong cách của hai chiếc váy giống hệt nhau, hơn nữa còn có tên gọi làm bằng chứng, làm sao có thể nói là tương tự được?"
Triệu Như Ý tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nghe phóng viên giải trí này nói chiếc váy được tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Hàn mua về, hơn nữa cô ta cũng có quen biết với Hàn Thanh, buổi tối hôm nay lại có một người giấu tên gửi tặng chiếc váy này cho cô ta. Chẳng lẽ... Người giấu tên đấy thật sự là Hàn Thanh luôn lạnh lùng, nổi tiếng, kiên định và biết tự chủ kia sao?
Tưởng tượng đến đây, tâm trạng của
Triệu Như Ý lập tức sôi trào. Nếu thật sự là Hàn Thanh, vậy chẳng lẽ chiếc váy trên người cô ta là do anh tặng sao? Không nghĩ tới... Cô ta chỉ nghĩ rằng chiếc váy này là người hâm mộ bình thường tặng cho cô ta, không nghĩ tới đối phương lại là Hàn Thanh. Nghĩ đến đây, Triệu Như Ý hằng giọng rồi nói thẳng: "Tôi sẽ nói thật với mọi người vậy. Thật ra trước khi mở màn tôi nhận được tin tức nói chiếc váy này đã được một người khác mua với giá cao, lúc ấy tôi cũng rất khiếp sợ, tôi còn suy nghĩ lát nữa lên sân khấu tôi nên mặc cái gì đây? Nhưng tôi không ngờ có một người giấu tên gửi chiếc váy này đến, thật may mắn làm sao! Không nói dối mọi người, trước khi mọi người tiết lộ thông tin người mua chiếc váy này là ai, tôi cũng không biết người giấu tên nào đã mua chiếc váy này tặng tôi."
Nói đến từ cuối cùng, ánh mắt và vẻ mặt của Triệu Như Ý đã không giấu được sự đắc ý nữa.
Tất cả mọi người tại hiện trường khó tránh khỏi có chút thổn thức. "Chẳng lẽ là tổng giám đốc Hàn Thanh của tập đoàn nhà họ Hàn đã tặng chiếc váy này cho Triệu Như Ý sao?" "Không thể nào! Không phải đến bây giờ vẫn chưa có người nào lọt vào mắt xanh của cậu Hàn Thanh sao? Sao đột nhiên lại đối xử khác thường với Triệu Như Ý?" "Không phải là cô ta đang nói dối chứ?" Càng thảo luận, chuyện này càng được thêm mắm dặm muối.
Ngay từ đầu mọi người cho rằng cô ta mặc đồ nhái cao cấp, cho nên khi nói chuyện với cô ta luôn dùng thái độ khinh thường, nhưng bây giờ bọn họ lại phát hiện không phải cô ta mặc đồ nhái, mà là người khác mua tặng cho cô ta. Mấu chốt ở đây là người tặng là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Hàn.
Ở thành phố Sài Gòn, có ai không biết đến tập đoàn nhà họ Hàn chứ?
Cho nên ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía Triệu Như Ý lập tức trở nên khác nhau, có hâm mộ, có ghen tị và đương nhiên cũng có căm ghét.
Triệu Như Ý hoàn toàn chiếm giữ ánh hào quang tại hiện trường, rất nhiều phóng viên ở phía sau vội vàng chen lên phía trước để đưa microphone đến trước mặt cô ta. "Xin hỏi, cô làm cách nào để làm quen với cậu chủ Hàn Thanh vậy? Tặng một chiếc váy quý như này, chẳng lẽ là cậu chủ Hàn Thanh thích cô sao?"
Triệu Như Ý ngại ngùng cười, nhẹ giọng nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, nếu mọi người muốn biết thì có thể tự mình hỏi anh ấy." "Như Ý, vậy cô có thể nói cho chúng tôi biết hiện tại tâm tình của cô như thế nào được không? Là phấn khích hay có cảm xúc khác?" "Tâm tình sao? Tôi rất cảm ơn anh Hàn đã tặng chiếc váy này cho tôi. Tôi... Tôi rất thích." Triệu Như Ý lại cười thẹn thùng, rồi sau đó còn liếc mắt về phía vị trí chỗ ngồi của Lâm Tinh Hỏa, đáy mắt không giấu được vẻ đắc ý.
Vốn dĩ khi nhìn thấy chiếc váy trên người cô ta, Triệu Như Ý suýt chút nữa tức đến muốn điên.
Cô ta đã bảo người khác phá hỏng chiếc váy của Lâm Tinh Hỏa, nhưng vì cớ gì Lâm Tinh Hỏa lại mặc một bộ váy đẹp mắt hơn nổi bật hơn, ngay từ đầu rất nhiều phóng viên truyền thông cũng tập trung xung quanh Lâm Tinh Hỏa.
Tuy nhiên, những thứ đẹp để luôn dễ dàng thu hút được sự quan tâm của dư luận.
Những người chủ thương hiệu tại hiện trường nhận ra chủ đề của sự kiện ngày hôm nay đã bị bóp méo nghiêm trọng, cho nên bọn họ hằng giọng, nói: "Các vị! Các vị! Tôi biết mọi người rất quan tâm đến đời tư của những người nổi tiếng, nhưng hôm nay là buổi họp báo của thương hiệu chúng tôi, cho nên hy vọng mọi người có thể đặt sự chú ý đều lên tất cả những đồ trang sức được đặt trên người cô Triệu. Nếu tiết mục đưa ra câu hỏi đã kết thúc, vậy kế tiếp mời cô Triệu và cô Lâm đến vị trí trung tâm để chụp ảnh."
Triệu Như Ý cười, gật đầu nói: "Người chủ trì nói rất đúng, hy vọng mọi người có thể chú ý nhiều hơn đến các sản phẩm." "Dối trá! Thật buồn nôn!"
Tiểu Nhan ở dưới sân khấu cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn: "Người này quá đáng ghét, cô ta thật sự cho rằng chiếc váy trên người cô ta là Hàn Thanh tặng cho cô ta sao? Cô ta mà cũng xứng?"
Hàn Mộc Tử cũng có chút sững sờ, không ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này, cô hoàn toàn không đoán trước được. "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lãnh Nguyệt Nguyệt ngồi bên cạnh ôm cánh tay của Tiểu Nhan, vẻ mặt buồn bực nói: "Mình cũng muốn biết chuyện gì xảy ra vậy chứ? Hàn Thanh là ai? Sao lại xem trọng loại người giả dối như Triệu Như Ý nhỉ? Còn có..."
Lãnh Nguyệt Nguyệt liếc mắt nhìn về phía người đàn ông có thân hình thon dài với khí chất mạnh mẽ bên cạnh Hàn Mộc Tử. Cô ta nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Vừa rồi khi Hàn Mộc Tử ngã vào lòng người đàn ông đó thật sự dọa cô ta sợ gần chết. Người kia là Dạ Mạc Thâm đó.