Hàn Mộc Tử nhét điện thoại di động trở về túi, một lát sau mỉm cười hỏi: "Nhưng làm thế nào mà mấy cô nhận ra tôi?"
Em gái kia cười ngọt ngào: "Tổng giám đốc Hàn đã phân phát ảnh của ngài cho bọn tôi xem, bảo bọn tôi phải nhớ kỹ. Mời cô Mộc Tử đi theo tôi."
Thì ra là thế.
Người anh trai này của cô thật sự rất có tâm, Hàn Mộc Tử cảm thấy trong lòng ấm áp, gật đầu đi theo em gái kia.
Sau khi tới nơi, Hàn Mộc Tử nói lời cảm ơn với em gái kia, sau đó đi tìm Hàn Thanh.
Gõ cửa phòng làm việc, bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp chững chạc. "Vào đi."
Hàn Mộc Tử lập tức đẩy cửa, vừa đi vào đã nhìn thấy Hàn Thanh đang bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, một tay cầm cốc cà phê nhấm nháp, một tay lật tài liệu.
Hơn nữa hôm nay Hàn Thanh đeo chiếc kính mắt gọng vuông màu vàng kim, thoạt nhìn có vẻ rất tri thức.
Hàn Mộc Tử ngây ngốc đứng ở cửa phòng làm việc, Hàn Thanh nhận thấy người đối diện im lặng, vì thế anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng. "Mộc Tử? Sao em lại đến đây?"
Vừa thấy người đến là Hàn Mộc Tử, dáng vẻ thận trọng vừa rồi của Hàn Thanh lập tức biến mất, anh đặt cốc cà phê trong tay xuống bàn, đứng dậy đi về phía cô.
Hàn Mộc Tử hoàn hồn trở lại, nhìn thấy anh đi đến gần mình. Trong lòng có hàng nghìn câu hỏi, cô muốn hỏi thằng anh để được giải đáp rõ ràng, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút quá đáng.
Vì thế cô chỉ mỉm cười: "Em có việc đi ngang qua công ty của anh, cho nên đến đây chơi với anh một lát."
Mặc dù cô đang cười, nhưng Hàn Thanh là anh trai của cô, làm sao có thể không hiểu em gái mình. Thấy trong mắt cô không có ý cười, anh yên lặng đi ra bên ngoài bảo thư ký chuẩn bị đồ uống cho cô, sau đó mới trở lại bên cạnh cô. "Công việc ở công ty không bận sao? Còn có thời gian rảnh đến đây?"
Hàn Mộc Tử không ngồi xuống, mà là đi một vòng xung quanh, sau đó đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn khung cảnh thuộc về thành phố này.
Lúc này trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn bắt nguồn từ mặt trời lặn ở phía xa xa bao trùm khắp thành phố, cả bầu trời bị hoàng hôn nhuộm đỏ, đẹp đến mức tưởng chừng như hư ảo. "Anh, có phải có chuyện gì mà anh chưa nói với em không?"
Bước chân của Hàn Thanh dừng lại, trong đôi mắt đen thoảng qua một tia ngạc nhiên, một lát sau anh đi đến bên cạnh Hàn Mộc Tử, sánh vai cùng cô. "Nhóc con ngốc, có chuyện gì mà anh không nói cho em chứ?" Nói xong, Hàn Thanh vươn tay xoa đầu của Hàn Mộc Tử, giọng nói đầy yêu thương.
Sao nhóc con đột nhiên lại trở thành như này, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao? "Làm sao vậy?" Thấy cô không nói lời nào, Hàn Thanh hỏi một câu.
Hai mắt của Hàn Mộc Tử trừng lớn, sau hồi lâu cuối cùng cũng chuyển hướng về phía Hàn Thanh. Cô hít sâu một hơi, hỏi: "Vì sao anh không nói cho em biết chuyện em và Dạ Mạc Thâm ly hôn không thành công?"
Ngay khi câu hỏi của cô chấm dứt, bàn tay đang xoa đầu cô của Hàn Thanh lập tức dừng lại.
Thời gian giống như bị ấn nút dừng, Hàn Thanh yên lặng nhìn cô.
Hàn Mộc Tử cũng im lặng nhìn anh chẳm chẳm, nhưng nỗi bị thương sâu đậm được giấu dưới đáy mắt dường như sắp tràn ra ngoài.
Thật lâu sau, Hàn Thanh thu tay trở về. "Em gặp tên đó rồi sao?"
Anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Hàn Mộc Tử cảm thấy lòng mình đang dần dần trở nên nặng nề, xem ra chuyện này tám chín phần mười là sự thật. "Anh thừa nhận rồi?" Cô hỏi.
Hàn Thanh không trả lời, ánh mắt anh nhìn cô không còn sự bình tĩnh thường ngày, lúc sau anh mới nghiêng mặt nhìn về nơi khác. "Không phải không muốn nói cho em, anh đó giờ vẫn luôn nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng không ngờ hai người các em còn có thể gặp lại nhau."
Nghe đến đây, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng hiểu được hóa ra Hàn Thanh vẫn luôn biết chuyện này, chỉ là không nói cho cô biết mà thôi.
Mà người có liên quan trực tiếp đến chuyện này là cô lại nghĩ rằng cô và Dạ Mạc Thâm đã sớm ly hôn, hai người cũng không còn quan hệ gì nữa.
Hàn Thanh căng thẳng đến mức mím môi, ánh mắt lo lắng nhìn cô chằm chằm. "Em gặp tên đó rồi sao? Tên đó có làm gì em không? Nếu em..." "Em sẽ tự mình xử lý." Hàn Mộc Tử lạnh giọng đáp về một câu.
Hàn Thanh: "..." "Mọi chuyện tiếp theo anh không cần nhúng tay vào vấn đề giữa bọn em nữa, phần còn lại em sẽ tự mình xử lý." "Mộc Tử, em đang trách anh sao?" Hàn Thanh nhắn chặt hàng lông mày thanh tú: "Không phải anh không muốn nói chuyện này cho em, chỉ là anh cảm thấy anh có thể xử lý tốt chuyện này, cho nên vẫn chưa nói với em." "Không có." Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Em không trách anh, chỉ là em cảm thấy... Em là đương sự, cho nên em có quyền được biết sự thật. Năm năm này em vẫn luôn cho rằng em và Dạ Mạc Thâm đã sớm không còn quan hệ gì nữa, nhưng hiện tại lại nói cho em biết rằng em và Dạ Mạc Thâm chưa hề ly hôn. Anh có biết tình hình không biết chuyện gì làm em không kịp chuẩn bị tâm lý không? Về sau em nên đối mặt với Dạ Mạc Thâm như thế nào? " "Anh xin lỗi." Cuối cùng Hàn Thanh cũng hiểu được nỗi khó xử của cô: "Là anh không tốt, em..." "Không có việc gì, nếu hiện giờ em đã biết, vậy mọi chuyện tiếp theo em sẽ tự mình giải quyết vấn đề ly hôn này, hôm nay em đến chỉ để xác nhận mà thôi. Đúng rồi, gần đây có một ngôi sao nữ mượn tên của anh để tăng độ nổi tiếng, nếu anh có thời gian rảnh thì xử lý chuyện của anh trước đi."
Hàn Thanh: "Cái gì?" "Thời gian không còn sớm, em phải đi trước."
Sau khi Hàn Mộc Tử rời đi, Hàn Thanh vẫn đang suy nghĩ xem câu nói vừa rồi của cô có ý nghĩa gì, tuy nhiên ngay sau đó những suy nghĩ này đã bị thay thế bởi các vấn đề khác quan trọng hơn.
Mộc Tử biết về chuyện ly hôn không thành công, vậy có nghĩa là cô và Dạ Mạc Thâm đã gặp mặt nhau.
Mà bọn họ sẽ không nói về điều này vào lần gặp lại đầu tiên, cũng nghĩa là bọn họ đã gặp nhau được một quãng thời gian.
Anh ta là một người anh trai mà lại không hề hay biết đến tình hình của em gái sao? Đột nhiên, Hàn Thanh cảm thấy người anh trai như mình thật sự quá vô dụng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hàn Thanh tối đi vài phần.
Sau đó, anh ta cảm thấy không còn tâm tình nào để giải quyết công việc, ngồi cho đến hết giờ làm việc mới cầm lấy chiếc áo khoác trên giá áo, mặc vào rồi cầm chìa khóa xe bước xuống lầu.
Khi vừa ra khỏi cửa thang máy, có người đến gần chào anh ta rồi nói: "Tổng giám đốc Hàn, có rất nhiều phóng viên săn ảnh đang chờ ngài ở bên ngoài công ty, lúc ra ngoài ngài nên cẩn thận kẻo bị bọn họ theo dõi."
Nghe thấy vậy, bước chân của Hàn Thanh dừng lại: "Phóng viên săn ảnh sao?" "Đúng vậy, từ buổi sáng hôm nay đã tới đây nhìn chằm chằm vào công ty, tuy nhiên xem số lượng phóng viên không quá nhiều, hơn nữa cũng không làm ra hành động nào khác thường, cho nên công ty không đuổi bọn họ, ngài có muốn..."
Hàn Thanh nhớ tới những lời của Mộc Tử nói với anh ta lúc ở trong văn phòng: “Gần đây có một ngôi sao nữ mượn tên của anh để tăng độ nổi tiếng, nếu anh có thời gian rảnh thì xử lý chuyện của anh trước đi?"
Ý của Mộc Tử là như này sao? "Không cần, cứ đi thẳng ra ngoài."
Nói xong, Hàn Thanh lập tức đi về phía bên ngoài, anh ta ghi tạc lời nói của Mộc Tử vào trong lòng cho nên mới ra ngoài làm rõ vấn đề này. Hàn Thanh vừa xuất hiện, phóng viên săn ảnh rình rập gần công ty lập tức sôi trào, giơ máy ảnh chụp ảnh liên tục không ngừng tay.
Nhưng danh vọng của Hàn Thanh đã vượt ra ngoài phạm vi gánh vác của bọn họ, ai cũng không dám làm người đàn ông này cảm thấy khó chịu cho nên chỉ dám đứng chụp ở đẳng xa, không dám đến gần.
Tuy rằng bọn họ rất tò mò về vụ việc này nhưng bọn họ lo lắng cho sự nghiệp của mình hơn.
Có hai người mà ai cũng không dám khiêu khích ở thành phố Sài Gòn này, người thứ nhất là Diêm Vương mặt lạnh Dạ Mạc
Thâm, người thứ hai là Hàn Thanh vĩnh viễn không hề thay đổi biểu cảm. Anh ta không giống với Dạ Mạc Thâm, thời điểm Dạ Mạc Thâm nghiêm mặt thoạt nhìn giống như ác ma từ địa ngục bò lên, tạo ra cảm giác anh có thể giết chết người chỉ với ánh mắt của mình. Nhưng Hàn Thanh lại không giống vậy, anh ta giống như một người thuộc bậc trên, tuy rằng chín chắn và không có khí thế sắc bén, nhưng khuôn mặt không có biểu cảm gì của anh ta lại khiến mọi người cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Hàn Thanh đi được vài bước, đảm phóng viên săn ảnh không dám đi theo nhưng lại không ngừng chiếu máy ảnh vào người anh ta.
Vì thế anh ta dừng lại và ra hiệu cho một người trong đám phóng viên săn ảnh đến gần.
Cả khuôn mặt của người bị anh ta gọi lập tức trở nên trắng bệch, sau đó lết từng bước đi về phía anh ta. "Đang chụp cái gì?" Hàn Thanh lạnh lùng "À, ngài..." Bị gọi vào là một nữ phóng hỏi. viên. "Vì sao lại chụp ảnh tôi?" Hàn Thanh vẫn bình tĩnh đổi câu hỏi khác cụ thể hơn.
Nữ phóng viên ngây người một lúc lâu, sau đó nói: "Anh Hàn không biết sao? Bởi vì anh theo đuổi một ngôi sao nữ tên là Triệu Như Ý, cho nên hiện tại anh đang thu hút sự chú ý của rất nhiều người, chúng tôi..." "Triệu Như Ý?" Hàn Thanh nheo hai mắt như đang cố tìm cái tên này trong trí nhớ của mình, một lát sau đột nhiên hỏi: "Đó là ai?"