Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 469: Kiểm chuyện





"Giúp được sao?" Hàn Mặc Tử do dự: "Cô. " "Đừng coi thường chúng tôi." Lãnh Nguyệt Nguyệt vỏ vỏ vai Hàn Mộc Tử, sau đó nhìn về phía Vương An: "Vương An là chuyện gia máy tính, cô có thể nhìn một lút

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử liếc nhìn Vương An.

Nghe nữ thần giới thiệu mình là chuyên gia máy tính, Vương An mừng đến mức hai mặt nổi đầy bong bóng màu hồng, anh ta lập tức gật đầu vỗ ngực: "Yên tâm, tất cả đều có tôi lo. Tôi sẽ đột nhập vào hệ thống của bên kia xem thử "

Nói xong anh ta ngồi xuống trước máy tính của mình, tất cả mọi người đều tụ lại đây. Hàn Mặc Tử có chút nghi hoặc, mím môi đỏ mọng nhìn thao tác của Vương An. Còn Lãnh Nguyệt Nguyệt thì sao? Cô ta dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhỏ giọng giải thích: "Chuyên gia máy tính bình thường thì không thể xâm nhập vào hệ thống của người khác, nhưng Vương An không phải người bình thường đầu nha, nhà anh ta làm nghề này... không được để người khác biết đâu!"

Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy làm thế nào cả một cái hệ thống mà nói bị hack là có thể hack được chứ, vả lại việc xâm nhập vào hệ thống của người khác cũng là việc làm bất hợp pháp. Thực ra cô cũng không thích làm vậy nhưng loại công việc Hacker này người ta cũng khó điều tra ra.

Một đám người chờ đợi Vương An đến nhàm chán thì đột nhiên thấy anh ta tăng tốc thao tác bàn phím, sau đó đột nhiên "A" lên một tiếng làm cho mọi người bị dọa sợ nhảy một cái "Có chuyện gì vậy?” Lãnh Nguyệt Nguyệt lo lắng hỏi. "Hệ thống này đã bị người ta hack" “Cái gì?" Hàn Mặc Tử có chút kinh ngạc: "Bị hack? “Đúng vậy." Vương An gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Hơn nữa kỹ thuật của bên kia so với tôi còn giỏi hơn, rất lợi hại. Tôi đoán chuyện này có thể khiến cho bên hệ thống phải đau đầu mấy ngày rồi đây."

Hàn Mặc Tử: "

Trâu bò như vậy sao? Ai là người đã hack? "Có thể tra ra là ai đã hack nó không?" Lãnh Nguyệt Nguyệt hỏi ra câu hỏi trong lòng cô ta.

Vương An thao tác lại trở nên nhanh hơn, một lát sau liên lắc đầu: "Không được, bên kia là Hacker chuyên nghiệp, tôi làm không được."

Lãnh Nguyệt Nguyệt "Vương An, năng lực của anh chỉ đến vậy thôi à?" Bị nữ thần khinh thường, Vương An lập tức cảm thấy cả người đều không tốt, nhưng bây giờ anh ta cũng không còn cách nào khác, sau khi trở về nhất định phải chăm chỉ luyện tập kỹ thuật của mình mới được.

Hàn Mộc Tử bình tĩnh trở lại văn phòng.

Sự việc lần này là do Dạ Mạc Thâm gây ra, nếu không phải anh làm ra hành động như vậy thì cô cũng đã không bị chụp ảnh, thậm chỉ công ty cũng không bị người ta đào ra tin tức.

Càng nghĩ càng tức giận, Hàn Mộc Tử trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện màng Dạ Mạc Thâm. Nhưng sau khi nghĩ lại, lúc này mà cô gọi điện cho anh không chừng lại khiến anh suy nghĩ lung tung cái gì nữa đây, nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng mở giao diện Facebook ra. Vì lúc trước Dạ Mạc Thầm đã bắt buộc cô thêm anh vào danh sách bạn bè ở Facebook, cũng bắt buộc cô không được phép chặn số của anh nữa nên lúc này trong danh sách bạn bè có tên anh.

Hàn Mặc Tử trực tiếp tìm thấy tên của Dạ Mạc Thâm, sau đó trực tiếp gửi một tin nhắn cho anh.

Chỉ đơn giản là một tin nhắn buộc tội vì hành vi lúc đó, sau đó đem những tin tức trên mạng nói lại anh biết, cộng với việc những thông tin của cô cũng bị người ta làm lộ ra để anh nhìn xem mà xử lý.

Lúc này đang là giờ làm việc, Hàn Mộc Tử cũng không mong đợi sẽ nhận được tin nhan hồi đáp của Dạ Mạc Thâm ngay lập tức.

Cho nên khi gửi tin nhắn đi không bao lâu thì nhận được tin nhân đáp trả lại khiến cô cũng mơ màng, nhìn thấy tin nhan là Dạ Mạc Thậm trả lời mà khiến cả người cô sửng sở. "Giao cho anh"

Chỉ có ba chữ nhưng vô hình trong đó lại khiến người người ta cảm thấy yên lòng.

Giao cho anh, ý của anh là anh sẽ xử lý tất cả chuyện này sao? Xử lý như thế nào đây?

Đang lúc suy tư thì điện thoại trên tay cô lại rung lên một cái, Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua tin nhắn đến, khóe miệng không nhịn được co quáp. Lần này số từ nhiều hơn tin nhắn trước đó, nhưng nội dung thì cực kỳ ngây thơ. "Không cho phép kéo anh vào danh sách đen nữa!

Câu nói này anh đã nói trước mặt cô không biết bao nhiêu lần rồi, chẳng biết tại sao bây giờ thấy lại khiến lửa giận vừa rồi xuất hiện lại tiêu tán không ít, Dạ Mạc Thâm của bây giờ thật không giống với trước kia.

Nếu là trước kia, bất luận như thế nào cô cũng không ngờ sẽ có ngày anh lại gửi loại tin nhắn kiểu như vậy.

Nếu như không phải anh ở trước mặt cô đã từng nói...

Cô cũng không hồi đáp lại tin nhắn của anh nữa, dù sao anh cũng đã nói chuyện này giao cho anh giải quyết vậy thì cô sẽ yên lặng chờ xem đến cùng anh sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Cô không hy vọng cuối cùng lửa sẽ cháy lan đến người mình, đụng đến người Đậu Nhỏ.

Không thấy cô hồi đáp tin nhắn, Dạ Mạc Thâm trực tiếp gọi điện thoại tới.

Hàn Mặc Tử: "... Anh có việc gì?” "Em kéo anh vào danh sách đen à?"

Hàn Mặc Tử: “Tôi kéo anh vào danh sách đen thì anh còn có thế gửi tin nhân cho tôi à?" "Vậy sao em không trả lời tin nhân của anh?" Trong giọng nói của Dạ Mạc Thâm mang theo chút phần nàn. "Tôi đã thấy tin nhan rồi, không trả lời cũng rất bình thường mà " "Rất bình thường à? Vậy nếu anh không trả lời tin nhân của em em có thấy sốt ruột hay không?"

Hàn Mặc Tử: “Việc này không liên quan tới tôi."

Dạ Mạc Thâm thấp giọng cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp làm say lòng người "Đương nhiên có liên quan rồi, bởi vì anh rất để ý em trả lời hay không trả lời "

Hàn Mặc Tử: “

Cô không hiểu sao cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng lại tỏ ra giận dỗi, trực tiếp nói một câu "Tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh chơi với anh”, sau đó cúp máy.

Dạ Mạc Thâm nghe trong điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, vừa rồi nghe được tiếng của cô dường như anh có thể cảm nhận được dáng vẻ cô tức hổn hển, bất tri bất giác khỏe mỗi cong lên nở nụ cười

Không liên quan sao, từ từ sẽ liên quan thôi.

Dù sao trừ anh ra, bên người cô bây giờ cũng không có người đàn ông nào khác.

Phiền phức tới nhanh mà đi cũng nhanh, Dạ Mạc Thâm nói sẽ xử lý, ngày thứ hai đã không thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến cô nữa, tài khoản đăng tin đều im như gà mổ thóc, mặc dù có cư dân mạng hỏi đến nhưng không có trang tin tức nào có động tĩnh, dân mạng tự nhiên cũng không có tin tức gì.

Nhưng tin tức trên mạng được giải quyết không có nghĩa là cô được thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Hàn Mặc Tử đến chỗ làm liên nghe có người thông báo Lâm Thanh Thanh đang ở trong phòng làm việc chờ cô "Đến sớm vậy sao?”

Hàn Mộc Tử không nhịn được nhíu mày, quả nhiên phiền phức luôn đi song song với nhau sao? Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử đi thẳng vào văn phòng, Tiểu Nhan kéo lấy cánh tay của cô. "Cậu cẩn thận một chút, xem sắc mặt cô ta rất xấu, không biết ai chọc ghẹo đến cô ta nữa?"

Tiểu Nhan cũng không biết quan hệ của Dạ Mạc Thâm và Lâm Thanh Thanh, nên cô ấy nghĩ như vậy cũng bình thường

Lãnh Nguyệt Nguyệt lại càng không biết, vòng hai tay trước ngực: "Có độc không chứ? Bị chọc tức lại chạy đến công ty của chúng ta bảy sắc mặt thổi hoặc đó là sao?"

Hai người này cũng không biết nguyên nhân sâu xa trong đó, Hàn Mộc Tử cũng không có ý định sẽ giải thích cái gì với hai người, đành phải thản nhiên nói: "Tôi vào xem thử trước đã "Vậy cậu cẩn thận một chút đó." Tiểu Nhan vân không yên lòng dặn dò một câu

Hàn Mặc Tử đẩy cửa bước vào, quả nhiên vừa vào đã thấy Lâm Thanh Thanh đang ngồi trên ghế sô pha, vừa mới vào cô đã cảm nhận được bầu không khí rất không thích hợp, nhưng Lâm Thanh Thanh là khách, cô chỉ có thể nở một nụ cười lịch sự. "Cô Lâm, hôm nay sao lại đến sớm như vậy? Lần sau nếu có đến sớm như vậy thì có thể gọi điện thoại cho tôi trước, khỏi phải ở chỗ này đợi lâu như vậy"

Nghe tiếng, Lâm Thanh Thanh quay lại nhìn cô, trong ánh mắt cô ta mang theo vẻ trào phúng và tức giận. Không đợi cô kịp phản ứng, Lâm Thanh Thanh đã đem tài liệu trên tay hung hăng vứt đến trên người cô: "Đây chính là sản phẩm tốt của cô đây à? Cái này mà cũng gọi là tác phẩm thiết kế đấy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.