Cô ta biết mình đã quá xúc động, nhưng bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi. "Được thôi." Lâm Thanh Thanh nói: "Gọi thi gọi, cô cho rằng tôi sợ chuyện này không thành chắc!
Hàn Mộc Tử cười cười. "Cô Lâm thật là rộng lượng, còn thật sự gọi người đến xem nữa."
Lúc vừa bẩm điện thoại xuống, người bên cạnh lập tức tranh thủ khuyên can cô ta: "Quên đi, chúng ta nên đi thôi." "Đúng vậy đấy Thanh Thanh, sao phải so đo với loại phụ nữ này. Cướp bạn trai của người ta, bây giờ còn cầm quyền đè người ả, thật không có liêm sil" "Cô ta không biết xấu hổ như vậy chắc hẳn am hiểu nhất là việc cướp bạn trai của người khác, chúng ta đều là con nhà gia giáo, không cần phải chấp nhặt với cô ta!" "Các người đang đùa đó à?" Lâm Thanh Thanh muốn đăng tin tức, kết quả lại không mang theo điện thoại, mấy cô gái cô ta dẫn đến bây giờ lại ngăn cản cô ta. Lâm Thanh thật tức chết mà.
Ở đối diện Hàn Mộc Tử thấy cảnh này, không nói gì, ngược lại là Tiểu Nhan buông tay xuống cười lạnh một tiếng: "Xem ra bạn bè của cô đều là đồ hèn nhát mà, lúc cùng nhau đến đây gây rối không nghe qua công ty này là ai mở sao? Bây giờ mới biết sơ à? Chở các người đi rồi, tôi sẽ từng bước từng bước tra rõ ràng lai lịch của các người."
Đám người kia nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. Các cô là Lâm Thanh Thanh gọi tới, mà nhà họ Lâm cũng coi như là khách hàng lớn của nhà các cô ta. Lần này Lâm Thanh Thanh chỉ nói đối tượng hẹn hò của cô ta bị người khác cướp, mà đối tượng lại là Dạ Mạc Thâm, các cô lập tức tức giận theo, sau đó ninh bợ lấy lòng, nói phải đến đó đòi lại công bằng cho Lâm Thanh
Thanh.
Nhưng mà ai biết, đây lại là người nhà họ Hàn
Cho dù các cô ta có đắc tội nhà họ Lâm, cũng không dám đặc tội nhà họ Hàn đầu. "Chuyện đó, thật ra vừa rồi không phải chúng tôi cố ý, thật sự là vô ý mới đụng phải chân của cô. Xin cô đừng giận với chúng tôi, chúng tôi thật sự xin lỗi cô "Các người đang làm cái gì vậy hả? Sao lại xin lỗi loại người này?" Lâm Thanh Thanh tức muốn nôn ra máu, dáng vẻ thục nữ ngày thường đầu còn tồn tại nữa. "Thanh Thanh, quên đi thôi, chúng ta không thể trêu vào các cô ấy" "Đúng vậy đấy Thanh Thanh, chúng ta đi nhanh một chút đi, nếu cậu không muốn... Vậy chúng tôi đi về trước." "Mẹ tôi mới gọi cho tôi bảo về nhà ăn cơm rồi." "Cha ta muốn dẫn tôi đi dự tiệc, vậy tôi cũng đi trước đây. Thế là rất nhanh, Lâm Thanh Thanh mang đến một đám người, mỗi người đều có lý do của mình, sau đó cuối cùng chỉ còn lại một minh Lâm Thanh Thanh.
Sắc mặt Lâm Thanh Thanh lúc trắng lúc xanh, sau đó lại bởi vì xấu hổ giận dữ mà có chút đó, tốc độ thay đổi nhanh đến khiến người ta phải mở to mắt nhìn.
Trên mặt Tiểu Nhan vốn rất đau, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Thanh Thanh, đột nhiên cô ấy cảm giác được người đau mặt hơn chắc hắn là Lâm Thanh Thanh mới đúng, thể là cô ấy vui vẻ cười ha hả. "Buồn cười chết tôi mất, tìm những người không đáng tin như vậy mà cô cũng dám đến công ty của chúng tôi gây sự à? Cô Lâm, mặc dù cô là khách hàng của công ty của chúng tôi, nhưng tôi đề nghị cô nên hủy hợp đồng đi. Bằng không... Mất mặt như vậy mãi cũng không hay đầu.
Lâm Thanh Thanh: "Cô dám "Tôi nói cô này, có phải có nghe không hiểu tiếng người hay không? Đã bị người ta vạch mặt như thế, vậy cô dứt khoát muốn nói cái gì thì nói luôn đi, tôi cũng đã nói đến như vậy rồi, cô lại còn hỏi tôi có dám hay không? Cô không có đầu óc à, hay là chỉ biết nói một câu này? Tôi có dám hay không có không phải nhìn thấy rồi sao? Hỏi cái gì mà hỏi "
Hàn Mộc Tử ở một bên cũng nhịn không được muốn bật cười, Tiểu Nhan này xem ra cũng đã kim nên lâu lầm rồi, vừa lúc hôm nay bị bắt nạt nên đem toàn bộ đều phát tiết ra.
Tiểu Nhan phát tiết lửa giận như này không có mấy người thấy được, cho nên cô dứt khoát lui sang một bên xem kịch. Lâm Thanh Thanh bị nói không cách nào cãi lại, mà cô ta còn là lần đầu tiên bị người khác nhục nhã như vậy.
Hàn Mộc Tử lại dửng dưng như không đứng ở một bên không đếm xỉa đến, cô ta tức giận bước nhanh đến chỗ Hàn Mặc Tử. "Đều là vì cô, nếu như không phải vì cô, hôm nay tôi sẽ không mất mặt như thế, Dạ Mạc Thâm cũng sẽ không bị cô cướp đi Hàn
Mộc Tử"
Cô ta đột nhiên đi tới hướng cô, trong tay cũng không biết đang cầm cái gì lại giỏi đến hướng Hàn Mộc Tử.
Sắc mặt Tiểu Nhan lập tức thay đổi: "Mộc Tử cẩn thận, mau tránh ra!"
Mặt thấy có chất lỏng gì bay tới hưởng mình, lúc Hàn Mộc Tử muốn tránh nhưng đã không kịp, tốc độ cô ta quá nhanh, cô chỉ có thể phản xạ xoay người lại.
Nhưng một giây sau, một bóng người cao lớn cực nhanh lao đến ngăn ở trước mặt của cô. "A!"
Hét lên một tiếng, nhưng lại là xuất phát từ Lâm Thanh Thanh. "Dạ Mạc Thâm!" "Dạ Mạc Thâm?" Hàn Mặc Tử lập tức ngẩng đầu, lúc này cô mới phát hiện người thay nàng ngăn trở tất cả mọi thứ lại là Dạ Mạc Thâm. Chỉ là lúc này, sắc mặt của anh nhìn có vẻ rất đau đớn, trên trán đổ đầy mồ hôi?
Vừa rồi... thứ chất lỏng Lâm Thanh Thanh cầm ở trong tay giỏi tới hướng cô là cái gì?
Nhìn dáng vẻ đau đớn này của Dạ Mạc Thâm, một ý nghĩ đáng sự hiện lên trong lòng cô, cô tức giận trừng Lâm Thanh Thanh: "Cô tạt cái gì đấy?"
Ảnh mặt của cỏ quá doạ người, phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, Lâm Thanh Thanh bị dọa sợ choáng váng, chỉ có thể lùng ta lúng túng đáp một cầu "Là, là axit...
Hàn Mặc Tử nghe xong xém chút đã ngất đi.
Nhưng một giây sau, cô lại rất nhanh để cho mình tỉnh táo lại, nhanh chóng chạy đến sau lưng Dạ Mạc Thâm, nhìn thoáng qua lập tức phát hiện áo khoác âu phục của anh đã bị đốt rui, có thể thấy được cả da thịt.
Sắc mặt Hàn Mặc Tử bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, không hề nghĩ ngợi lập tức nói. "Mau cởi áo vest ra
Dạ Mạc Thâm dường như nghĩ đến cái gì, nhanh chóng cởi áo khoác ra, sau đó liền bị Hàn Mặc Tử kéo vào toilet phòng nghỉ. Sau khi vào, Hàn Mặc Tử trở tay liền cầm vòi xịt trong phòng tắm, mở nước phun trực tiếp lên lưng Da Mạc Thâm, tay nhanh chóng cởi áo sơ mi trắng của anh ra ném xuống đất. Khi nhìn thấy những vết bỏng da thịt, Hàn Mặc Tử cảm giác như có thứ gì đó mắc lại nơi cổ họng, khó chịu muốn chết.
Cô cố nén lại cảm giác buồn nôn đó, cố gắng phun nước lạnh lên lưng Da Mạc Thâm.
Trán Dạ Mạc Thâm đổ cả mồ hôi lạnh, đau đớn từ sau lưng truyền đến, loại đau đớn kia đau đến không thể nào diễn tả nổi? Gần như đau đến tận xương, anh cũng mơ hồ đoán được Lâm Thanh Thanh đã tạt cái gì.
May man...
May mắn anh tới kịp.
Tiểu Nhan bị cảnh tượng kinh người này dọa cho đến nửa ngày cũng không kịp phản ứng, đợi đến lúc cô tỉnh táo lại lập tức vọt tới trước toilet gõ cửa: "Mộc Tử, thế nào rồi? Cần mình làm gì không?"
Ở bên trong xả nước Hàn Mặc Tử nghe được giọng nói của Tiểu Nhan, cô lên tiếng nói: "Mau gọi xe cứu thương" "Được!" Tiểu Nhan nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.
Lâm Thanh Thanh ở một bên ngơ ngác đứng tại chỗ, trên mặt đều là vẻ không thể tin được. "Tại sao có thể như vậy?" "Mình rõ ràng. Muốn tạt là Hàn Mặc Tử kia mà.
Nhưng vì sao Dạ Mạc Thâm lại chạy đến ngăn cản thay cô ta? Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thanh bị dọa sợ lui về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch. Xong rồi, cô ta tạt axit lên người Dạ Mạc Thâm, sau này anh... Có thể buông tha cho cô ta không đây?