Sau khi Hàn Mộc Tử đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Tiểu Nhan, bốn phía trở nên yên tĩnh, cô nhìn rèm cửa bị gió thổi, đột nhiên không nhịn được mà rùng mình. Đảng ra cô nên đi cùng Hàn Mộc Tử mới đúng, một mình ở đây cứ cảm thấy ghê ghê.
Hàn Mộc Tử đi thang máy xuống siêu thị dưới chung cư, khi đi ra sảnh toà chung cư cô bèn liếc nhìn nơi xảy ra án mạng hiện đã bị quây lại kia, xung quanh chẳng thấy có bóng người nào dám lại gần.
Nghĩ đến buổi sáng ở đó mới có người chết, Hàn Mặc Tử hơi thấy sợ, bước chân liền đi nhanh hơn một chút. Đến siêu thị, trước tiên có mua gia vị cho Tiểu Nhan rồi mới đi chọn mấy thứ cần thiết khác, xong liền đi thẳng ra quầy thanh toán, muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà. Nhưng không nghĩ đến khi nãy lúc mới vào siêu thị người còn ít, bây giờ đã thấy xếp một hàng dài.
Hàn Mộc Tử cúi đầu nhìn đồng hồ thì biết hiện tại đang là giờ cao điểm. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đứng vào xếp hàng chung, chờ thanh toán xong khi bước ra khỏi siêu thị thì bên ngoài trời đã tối sầm lại rồi.
Hàn Mặc Tử xách túi đã bước chặn gặp gặp đi về hướng sinh chung cư. Bởi vì trời đã tối, nên khi Hàn Mộc Tử bước đến cửa chung cư đã thấy xa xã có ngọn đèn nhỏ nhỏ ở hiện trường án mạng. càng nhìn càng thấy âm trầm đáng sợ kể cả gan có to đến đầu đi nữa thì ai thấy cảnh này chắc hồn trong lòng cũng có chút không thoải mái, chứ đừng nối đến người như Hàn Mộc Tử.
Đi qua hiện trường án mạng bước chân Hàn Mặc Tử không tự chủ mà bước nhanh thêm, mãi đến khi đi khá xa rồi có nói nhe rằm thở ra một hơi.
Có định quay đầu lại nhìn một cái, vậy mà bông phát hiện đằng sau lưng mình dường như có thêm một bóng người. Hàn Mộc Tử nín thở, sắc mặt thoát cải trắng bệch động tác xoay đầu chọc cùng hàn lại
Cô hít sâu một hơi, bước chân chậm hơn, bây giờ còn chưa đến gốc tối nên có chỉ có thể rón rén rút điện thoại ra nhanh chống ăn xuống cây số điện thoại của Tiểu Nhận. Ánh mắt nhìn thấy sắp đi đến nơi ánh sáng khá ảm đạm rồi mà Tiểu Nhân về cực nhắc máy, vàn Mặc Tử sốt ruột không biết làm sao, bên tắt cuộc gọi cho Tiểu Nhân rồi nhất thời ấn xuống một dãy số mà cô vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng số điện thoa Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Một giây, hai giây ba giây
Đằng sau dường như vang lên một tiếng động gì đó chính lúc này, cuộc gọi Hàn Mặc Tử gọi đi đã kết nối thành công
Ngay khi thấy điện thoại kết nối được, Hàn Mộc Tử bên không hề chần chừ hết lên một câu cứu mạng Qua ánh sáng yếu ở nhạt nhoà, cô nhìn thấy một bóng người đang bố nhạc về phía mình, khiến cô sợ tới mức hết chơi tái, bằng miệng bị bịt chặt, cả người bị lôi đến một góc khuất toi.
Hinh Hồn Mộc Tử mở trừng hai mất, cảm thấy cả tay và chân mình đều đã bị người ta không chế, có kinh hãi đến mức tìm muốn nhảy cả ra ngoài, có giãy dụa hết sức, thậm chí còn hả miệng cần thật mạnh lên tay của đối phương. “Au." Đối phương bị cô cần một phát liên đau đến kêu ra tiếng, nhưng tay vẫn bịt chặt miệng có không buông, còn thấp giọng màng một câu "Là anh
Giọng nói trầm khàn vang lên trong bóng tối lúc này ngoài sắc thái bị ẩn còn mang theo chút tức giận vì bị cần đầu. Hàn Mộc Tử ngày người, giọng nói quen thuộc này...
Giây tiếp theo, vành mắt cô liền nóng lên, nước mắt suýt chút nữa liền chảy ra.
Nhưng có nhanh chóng kiềm chế lại, lúc này bọn họ đang trốn trong góc tối, nên đối phương chắc hẳn không nhìn thấy trên mặt cô lúc này thế nào.
Trong góc tối.
Ngón tay Hàn Mộc Tử năm chặt điện thoại, màn hình hiển thị rõ ràng là tên của Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thầm một tay giữ lấy cô, ở trước mặt cô đưa tay còn lại đang nằm điện thoại lên đặt vào tai, ấm áp mở miệng, âm thanh trầm ấm như tiếng dương cầm quẩn quanh lướt nhẹ qua trái tim cô.
Anh như cố ý, ghé vào trong điện thoại nói. Thanh âm nam tính truyền đến từ điện thoại của Hàn Mộc Tử xen lẫn với tiếng nói phát ra từ người đang đứng trước mặt. “Tim anh sao? Bây giờ anh đang đứng trước mặt em này Hàn Mộc Tử căn cắn môi dưới, liền sau đó cô bèn tức giận giơ điện thoại lên đập Da Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm giữ lấy tay cô, cười nói. "Điện thoại mà đập hỏng thì làm sao gọi điện được cho anh chứ, hửm?” Nghe đến câu này, Hàn Mộc Tử càng tức giận hơn, bây giờ mà anh ta còn có tâm trạng cười đùa.
Cô giật mạnh tay lại, ánh mắt hằm hằm nhìn anh, tuy bây giờ cô cảm thấy người kia chắc chắn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt mình, nhưng cô vẫn phải thể hiện sự tức giận ra mới được. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cô cứ tưởng mình bị theo dõi, vì mấy hôm nay xảy ra chuyện nên có cũng chủ quan buông lỏng cảnh giác, khi nãy phát hiện có người đi theo sau có thực sự đã rất sợ
Nếu không cũng không hoảng loạn đến mức gọi điện thoại cho Dạ Mạc
Như vậy thì thôi đi, nhưng từ đầu đến cuối bị cái người này nhìn thấy hết.
Nhất thời, tất cả những cảm xúc hoảng loạn, tức giận, đau lòng, mất mặt cùng lúc ập đến. “Anh thần kinh à, anh đi theo sau tôi làm gì? Anh có biết trêu đùa kiểu đấy có thể chết người được không? Anh là đồ khốn, anh bị điện đúng không? Bị điên rồi đúng không?
Nói đến câu sau cùng, Hàn Tử thậm chí tức đến mức lại giơ điện thoại lên liên tục đánh vào người anh, cứ đánh. Dạ Mạc Thâm đứng im như pho tượng, để cô đánh từng từng cái lên ngực mình, một tiếng cũng không kêu. Mà Hàn Mộc Tử mắng một hồi xong trong giọng nói lại mang theo tiếng nức nở.
Nhìn Hàn Mộc Tử như vậy, Dạ Mạc Thâm trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, anh chịu để cô đánh, nhưng nghe thấy tiếng mắng rồi khóc nấc lên của cô, anh lại không nhịn được đưa tay ra giữ lấy đôi tay đang đẩm loạn xạ của cô.
Hàn Mộc Tử ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Nương theo ánh sáng nhàn nhạt, Dạ Mạc Thầm nhìn thấy vệt nước long lanh nơi đôi mắt cô.
Trong lòng nhói đau, Dạ Mạc kéo cô vào lòng, ôm ghì lấy cô.
Cứ như vậy không báo trước đã bị ôm vào trong cái ôm áp, khi Hàn Mộc Tử hoàn hồn phản ứng lại, đôi tay của Dạ Mạc Thâm đã ôm siết lấy eo của cô.
Chút ẩm áp này, ở nơi bóng tối bao phủ tựa như một tia sáng mặt trời.
Vừa nãy, cô đã thật sự bị doạ sợ.
Cô cần môi dưới, nước mắt dân dẫn thi nhau rơi xuống, không nhịn được nữa. “Xin lỗi "
Giọng nam khàn khàn mang theo rung động ở lồng ngực truyền đến trong tại cô, cảm giác âm thanh như thông qua tiếp xúc thân thiết giữa hai cơ thể mà truyền đến trái tim cô vậy. “Anh sẽ luôn bảo vệ em.”
Anh thấp giọng bày tỏ.
Hàn Mộc Tử không đáp lời, chỉ im lặng rơi nước mắt đầy måt.
Dạ Mạc Thâm tiếp tục nói. “Anh không biết... khi em đang sợ hãi hoảng loạn, người em nghĩ đến đầu tiên lại là anh" Lời này khiến Hàn Mặc Tử sực tỉnh, phát hiện bản thân mình dường như đã để lộ ra điều gì ở trước mặt anh, sắc mặc cô khẽ biến, đưa tay đẩy Dạ Mạc Thâm ra.
Nhưng Dạ Mạc Thậm ôm chặt cô không buông: “Đừng cử động” "Bỏ tôi ra... ưm!”
Miệng cô bị anh bịt lại, Dạ Mạc Thâm hạ giọng nói: "Có người đến rồi."