Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 570: Nếu em muốn chết thì anh đi cùng em



Vì anh thông minh sao, Dạ Mạc Thâm, anh coi cô là đứa trẻ lên ba sao? Tùy tiện bịa ra một câu là có thể lừa được cô sao? Cho dù có nói thế nào thì biểu cảm của Dạ Mạc Thâm cũng không có chút gì kỳ lạ. Cô bước tới trước cửa nhà anh quan sát một lúc nhưng vẫn không tìm ra được camera. Cô lại tìm thêm một lúc nữa nhưng cô tự nhiên thấy bộ dạng mình tìm qua tìm lại trước mặt Dạ Mạc Thâm có hơi buồn cười. Dạ Mạc Thâm dám tự nhận mình thông minh, phủ nhận việc lắp camera trước cửa nhà cô thì nhất định anh đã có tính toán trong lòng.

Có lẽ đó là loại camera siêu nhỏ, bây giờ cô chỉ dùng mắt thường e rằng không thể tìm thấy được.

Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử nhìn sang Dạ Mạc Thâm đang đứng tựa tường bên cạnh. "Là camera siêu nhỏ đúng không?” Da Mạc Thầm nhìn cô chăm chú, môi anh mim thành một đường thẳng, anh không hề trả lời câu hỏi của cô.

Hàn Mộc Tử cũng nhìn anh chăm chăm, hai người nhìn nhau như thế một lúc, Hàn Mộc Tử bỏ cuộc: “Thôi bỏ đi, tôi cũng không hy vọng lấy được từ người anh thông tin gì, nếu anh đã không muốn nói thì tôi cũng chẳng hỏi nữa.

Nói xong, Hàn Mộc Tử giơ tay ra ấn nút xuống dưới trên thang máy. Cô đợi một lúc thì cánh cửa thang máy mới từ từ mở ra, cô bước thắng vào bên trong.

Đi vào trong thang máy, cô không nhìn biểu cảm của Dạ Mạc Thâm nữa mà ấn ngay nút đóng cửa thang. Nhìn thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, Dạ Mạc Thâm đang đứng tựa cạnh tường bỗng dưng di chuyển, bóng người cao lớn của anh xông thẳng vào bên trong.

Đúng lúc anh vào được bên trong thì cánh cửa thang cũng khép lại.

Hàn Mộc Tử kinh hãi, cô trừng mắt nhìn anh. “Anh lại muốn làm gì vậy?" "Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm. Giọng của Dạ Mạc Thâm rất trầm: "Em không thể ra ngoài một mình được.

Dạ Mạc Thâm cau mày, hình như anh đang rất lo lắng, Nhưng Hàn Mộc Tử thấy anh lúc nào cũng muốn dính lấy mình nên cười nói. “Anh nghĩ quá nhiều rồi. Lúc nào anh cũng dính lấy tôi như thể này thì có nguy hiểm cũng không thể xảy ra được đầu

Dạ Mạc Thâm: "

Câu nói này cũng khá đúng, anh phát hiện ra mình không thể phản bác lại được. Đôi môi mỏng của anh khẽ cử động, một lúc sau anh nghiêng người về phía Hạ Mộc Tử, thấp giọng cười. Vậy càng tốt.

Hạ Mộc Tử: "

Ý của Dạ Mạc Thâm là anh muốn theo cô sao?

Một lúc sau Dạ Mạc Thâm hỏi: "Vậy em muốn đi đâu?” “Không liên quan tới anh.” Hạ Mộc Tử dựa vào tường thang máy, hai tay cô khoanh trước ngực. Sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, đúng là vừa sốt cao mới khỏi nhưng cô thấy bản thân mình có chút tinh thần rồi nên mới ra ngoài. Nhưng trải qua một màn vừa rồi, cô lại cảm thấy đầu mình hơi đau rồi, cô đứng không vững lắm nên chỉ có thể dựa vào tường thang máy. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Cô nhất định không thể để lộ sự mệt mỏi hay yếu đuổi trước mặt Dạ Mạc Thâm được, nếu không anh nhất định sẽ bám theo cô

Nghĩ đến đây, cô hít vào một hơi rồi mới nói thêm: “Tôi có việc phải ra ngoài, anh đừng đi theo tôi Anh nghiêng mặt nhìn sang, bây giờ trọng lượng của cả người cô hình như đều dựa vào bức tường thang máy bên cạnh, thấy vậy anh không khỏi cau mày.

Cô gái ngốc này, trước mặt anh mà còn giả vờ mạnh mẽ gì không biết?

Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, cô luôn mạnh mẽ như thế. Nghĩ đến đây, khỏe môi của Dạ Mạc Thâm cong lên: "Để anh đưa em đi

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử đương nhiên sẽ lạnh lùng từ chối. "Không cần, tôi có xe, không cần anh đưa Dạ Mạc Thâm không nói gì nữa, cả chiếc thang máy rơi vào yên tĩnh,

Một lúc sau, thang máy cũng tới nơi.

Cửa thang máy mở ra, đến lúc này Hàn Mộc Tử mới đứng thằng người dậy, cô cũng thấy hơi khó khăn khi cất bước đi ra ngoài.

Đi được vài bước, cô thấy đầu mình quay cuồng, có lẽ đây là di chứng sau khi sốt cao. Tối hôm qua, sau khi cô tâm xong, cô ngôi ngoài ban công một lúc lâu, hứng rất nhiều gió lạnh. Sau đó thì cô vào trong đi ngủ luôn, chắc cũng vì tối qua cô thấy không yên trong lòng nên cũng quên luôn việc sấy tóc.

Cô không thể ngờ được sau khi thức dậy cô lại sốt đến mơ màng như thế, sau đó có chuyện gì xảy ra cô cũng không biết. Nhưng cô vẫn nhớ rất rõ có một cảnh, đó là tiểu Nhanh tới gọi cô, cô còn mở cửa cho cô ấy nữa. Sau đó Dạ Mạc Thâm bế cô lên lầu, bắt đầu làm mọi cách để giúp cô hạ sốt.

Nhưng chuyện về sau có đều biết được sau khi tỉnh lại.

Cô biết tình trạng này của mình không thể lái xe được nữa, nếu như không phải đang có Dạ Mạc Thầm đang ở đây thì cô đã quay đầu về luôn rồi.

Dù sao cô vẫn coi trọng tính mạng của mình.

Nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn đang ở đây, cô đương nhiên không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt anh. Kể cả cô có về thì cũng phải để Dạ Mạc Thầm đi rồi thì cô mới về được.

Nghĩ đến đây, bước chân của Dạ Mạc Thâm dừng lại, cô quay đầu nhìn Dạ Mạc Thâm đang đi sau cô. “Anh đi về đi. Hiếm khi cô nói được một câu nhẹ nhàng, Da Mạc Thầm đi tới trước mặt cô. "Em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao? Rõ ràng em biết là có nguy hiểm, vậy sao không để anh đi cùng em?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Hàn Mộc Tử: "Giám đốc Thảm cả ngày trăm công nghìn việc, công ty lại lớn như vậy, một ngày anh cũng không thể ở cạnh tôi 24 tiếng đồng hồ như vậy chứ? Nếu chuyện này xảy ra ở thời cổ đại, tôi không phải thành hồng nhan họa thủy sao?”

Cô vừa nói xong, Dạ Mạc Thâm nghiêng người qua, ảnh mắt của anh vô cùng có sức hút, giọng nói rất trầm. "Em không cần nghi ngờ, em đúng là có tư cách làm hồng nhan họa thủy”

Anh không biết người khác thế nào nhưng với nhan sắc này của cô, chỉ cần ăn mặc tùy tiện một chút thì anh cũng đã chết mê chết mệt rồi.

Hơi thở của hai người giao hòa, nhịp tim của Hàn Mặc Tử như bị anh nghe thấy, cô giật mình lùi lại phía sau hai bước để kéo dãn khoảng cách ra.

Tại cô phát nóng, cô quay mặt đi nói: "Tôi phải tới công ty xử lý một số chuyện, công ty anh chắc cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý đúng không. Vậy nên chúng ta đường ai nấy đi, được không?"

Anh không trả lời lại, đứng im lặng ở một bên và nhìn cô chăm chú.

Hàn Mộc Tử nghĩ, vậy coi như là ngầm đồng ý rồi nhé, sau đó cô cầm lấy chìa khóa xe đi đến cạnh xe của mình. Cô vừa mới mở cửa xe thì một bóng người lại vụt đến, lấy mất chìa khóa xe trong tay cô.

Đến khi Hàn Mộc Tử phản ứng lại được thì anh đã ngồi vào ghế lái

Hàn Mộc Tử: "... Anh làm vậy là thế nào? “Một người vừa mới sốt cao dây, đi đường còn không vững mà van muốn lai xe sao? Em không muốn sống nữa à? Hàn Mộc Tử: "Đây là chuyện của tôi. Với lại tôi có lái xe được hay không, tôi là người biết rõ nhất.

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng, đôi môi hơi cử động. “Em muốn gây ra tai nạn giao thông sao?” "Cái gì?” “Nếu em muốn chết thì anh đi cùng em, em lái xe đi, anh ngồi ghế phó lai"

Cô mở to mắt ra nhìn, cô bị những lời điên cuồng kia của anh dọa sợ rồi, mỗi cô nhợt nhạt đi mấy phần. “Anh nói linh tinh gì vậy?”

Dạ Mạc Thâm cười nhạo cô một tiếng: “Xem ra em vẫn còn biết sợ chết, lên xe đi!” Cô đứng nguyên tại chỗ không cử động, một lúc sau cô mới nói: "Anh muốn đưa tôi tới công ty sao? “Không lẽ anh để em tự lái xe đến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.