Hàn Mộc Tử dừng tay đang lướt trên màn hình điện thoại, hai mắt mở to, hô hấp như ngừng lại.
Người đàn ông sau lưng cầm lấy cánh tay cô, hơi nóng trong lòng bàn tay liên tục truyền qua quần áo, nhưng Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy lạnh.
Cảm giác ớn lạnh truyền đến từ lòng bàn chân, giống như đang ở trong thế giới băng lạnh lẽo.
Giọng của Dạ Mạc Thâm mang theo hơi thở có chút lạnh như băng thoảng qua tại cô. "Thằng bé đeo mặt nạ, nhìn như mới bốn năm tuổi."
Hàn Mộc Tử cắn chặt môi dưới, đột nhiên, môi dưới truyền đến một cơn đau nhói, khiến cô bổng tỉnh táo lại.
Không đúng, tại sao cô lại bối rối như vậy.
Lần trước, Đậu nhỏ đã nói với cô rằng tháng bé đã gặp mặt một chú cũng đeo mặt nạ, hai người không hề biết nhau.
Đúng vậy, trong hoàn cảnh đó, cả hai đều đeo mặt nạ thì làm sao họ có thể nhận ra nhau.
Tại sao cô lại phải hoảng sợ? ổn định, Hàn Mộc Tử, đừng tự làm mình rối não, không để Dạ Mạc Thâm nhìn thấy sự khác thường.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, từ từ trấn tĩnh lại tâm trạng, sau đó chậm rãi nói. "Thật sao? Hôm đó anh cũng đeo mặt nạ à. Thật là trùng hợp."
Phản ứng của cô khiến Dạ Mạc Thậm nhíu mày. "Em không biết?" "Tôi?" Hàn Mộc Tử khẽ cười: "Làm sao tôi biết được? Sao vậy? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi cũng từng nhìn thấy đứa nhỏ đó?"
Mạc Thâm: "... "Nghe anh nói, đột nhiên tôi cũng muốn gặp thăng bé. Không biết là đứa nhỏ nhà ai, đi dự tiệc còn phải đeo mặt na."
Nói xong, Hàn Mộc Tử giả bộ mim cười.
Dạ Mạc Thâm vô cùng khó hiểu, hơi nheo mắt lại, hai tay anh ôm lấy vai cô rồi xoay người cô lại đối mặt với anh. "Em thật sự chưa nhìn thấy đứa bé? Đứa bé đó không phải là con của em sao?"
Khi hai người đối mặt với nhau, mắt của Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm vào mắt cô, người phụ nữ này không giỏi nói dối.
Nếu cô ấy nói dối, thì biểu hiện trên đôi mắt và khuôn mặt của cô ấy sẽ cho anh biết câu trả lời.
Hàn Mộc Tử buộc phải hơi ngước lên đối diện với đôi mắt của Dạ Mạc Thâm.
Trong mắt Dạ Mạc Thâm, dù đã năm năm trôi qua, đôi mắt của cô vẫn trong sáng như trước, không chút tạp niệm, nhưng bên trong lại lạnh lẽo, nặng nề hơn một chút. “Trả lời anh" Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ mở, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đẹp của cô.
Một giây, hai giây, ba giây...
Hàn Mộc Tử khẽ chớp mắt, đáy mắt không một chút gợn sóng, sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Không có. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Mạc Thâm: "...
Hàn Mộc Tử rất bình tĩnh và không có dấu hiệu nói dối.
Bàn tay nhéo cắm cô ấy buông lỏng ra trong giây lát, Dạ Mạc Thâm nghi ngờ bản thân.
Có phải do anh ấy suy nghĩ nhiều quá không? Vậy tại sao lại có sự trùng hợp như vậy? "Tại sao khi nhìn thấy một đứa trẻ anh đã nghĩ nó là của tôi? Hôm đó có rất nhiều người đến dự tiệc, còn có rất nhiều người đã mang theo trẻ nhỏ. Chẳng lẽ anh cứ gặp một đứa sẽ nghĩ đó là con của tôi sao?"
Nói xong, Hàn Mộc Tử lùi lại, xoa xoa cái cắm đau nhức, nhẹ giọng nói: "Anh hỏi xong chưa? Anh hỏi xong rồi thì tôi sẽ gọi đồ ăn." “Chờ một chút." Dạ Mạc Thâm lại ngắt lời cô.
Hàn Mộc Tử: "...Đứa nhỏ nào?" “Con của em" Dạ Mạc Thâm nhìn cô thật chặt: "Tại sao em không để anh gặp nó? Tại sao lại cất giày và đồ của nó di?"
Quả nhiên anh ta thực sự đang vật lộn với câu hỏi này.
Nhưng có thể anh ta sẽ thất vọng rồi, khi Hàn Mộc Tử cất đi những thứ này cô đã đoán được anh ta có thể không nhịn được muốn hỏi cô.
Vì vậy, cô đã nghĩ xong câu trả lời đối phó với câu hỏi này của Dạ Mạc Thâm. “Tại sao lại không cất đi?” Ánh mắt Hàn Mộc Tử nhìn lại anh mang vài phần sắc bén, trên môi đỏ mọng nở nụ cười giễu cợt: "Anh cũng biết đó là con chồng cũ của tôi. Nếu không cất đồ đi, anh có thể chịu đựng được sao?"
Lời nói phản kích này khiến Dạ Mạc Thâm nghẹn ngào, đột nhiên không nói nên lời.
Nhìn thấy anh ta sững sờ không nói được lời nào, Hàn Mộc Tử biết chuyện này tạm thời trôi qua, vội vàng tức giận nói: "Được rồi, dừng cải đề tài này, tôi muốn gọi đồ ăn, anh đừng ảnh hưởng tới tôi nữa."
Hàn Mộc Tử nói xong liền xoay người, định đi xa hơn một chút để gọi đồ ăn, kéo anh ta lại tiếp tục hỏi sẽ ảnh hưởng đến mình. "Chờ đã
Nhưng cô không ngờ rằng mình vừa quay lại, Dạ Mạc
Thâm đã ngăn cô lại.
Hàn Mộc Tử lần này hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. "Rốt cuộc anh nói xong chưa? Còn muốn ăn nữa không? Không ăn thì trở về nhà, tôi tự mình ăn...
Trước khi cô nói xong, Dạ Mạc Thâm đã sải bước đi vòng qua sau lưng cô, dùng bàn tay to của anh siết chặt lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô, tay kia cầm ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại của cô, điều khiển tay cô thao tác rời khỏi giao diện nhà hàng Tứ Xuyên vừa rồi. "Em quên mất mình mới bị bệnh sao? Lúc này còn ăn đồ cay?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Hàn Mộc Tử: "...
Cô choáng váng, tim đập thình thịch mặc kệ Dạ Mạc Thâm đang cầm ngón tay mình, sau khi thoát khỏi giao diện, anh nhấp vào một nhà hàng cháo dinh dưỡng tốt cho sức khỏe: "Bây giờ em nên ăn những món nhẹ nhàng, thanh đạm."
Môi Hàn Mặc Tử khẽ mở, không nói được lời nào.
Lúc đầu cô nghĩ anh sẽ tiếp tục hỏi về đứa bé, nhưng cô không ngờ anh lại...
Sau khi gọi hai món cháo dinh dưỡng, Dạ Mạc Thâm lại điều khiển ngón tay cô thao tác thanh toán, nhiệt độ đầu ngón tay anh như lửa đốt, hơi thở của Hàn Mộc Tử cũng trở nên gấp gáp.
Ngay giây tiếp theo, cô gắng sức đẩy Dạ Mạc Thâm ra, đồng thời nói: "Tôi không thích ăn cái này."
Rồi vùng vẫy khỏi vòng tay anh.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày không hài lòng: “Hôm nay không phải thời điểm cho em tùy ý mình, muốn phát sốt nữa sao? Hay là, em nhớ cảm giác được anh chăm sóc cho em?"
Hàn Mộc Tử: "... Nói vớ vẩn gì vậy?" "Vậy thế này đi." Dạ Mạc Thâm tiến lên một bước, nằm lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô, giọng nói có chút nghiêm nghị: "Nghe lời.
Nhìn thấy anh ta đang nằm chặt tay mình, Hàn Mặc Tử mím môi, cảm thấy ăn một chút cháo cũng không tệ.
Thật ra cô cũng muốn ăn, nhưng sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy Dạ Mạc Thâm sẽ không cùng cô ăn những thứ thanh đạm như vậy.
Dù gì anh cũng là chủ tịch tập đoàn nhà họ Dạ, ngày thường đều có đầu bếp đặc biệt nấu cho anh, hôm nay cô không có tâm trạng nấu ăn, nếu tùy tiện gọi cháo, anh ta nhất định sẽ không thích. “Anh muốn ăn sao?” Hàn Mộc Tử không nhịn được hỏi.
Dạ Mạc Thâm sững sờ một lúc mới phản ứng lại, môi mỏng của anh hơi nhếch lên, bàn tay đang nằm tay Hàn Mộc Tử siết chặt hơn một chút: “Em đang quan tâm đến cảm xúc của anh sao?" Đôi mắt anh cực kỳ nóng bỏng, thiêu đốt Hàn Mộc Tử, gương mặt cô nóng rực, cô rút tay về, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói là mời anh đi ăn cơm, tôi đang muốn cảm ơn anh thì đương nhiên tôi phải quan tâm đến ý kiến của nanh. Hơn nữa mời người khác đi ăn cơm cũng không thể quá hời hợt." "Mộc Tử, anh không là người ngoài."
Dạ Mạc Thâm nhìn cô rồi nói với giọng điệu chắc chắn: "Anh là chồng của em.
Hàn Mặc Tử liếc anh ta một cái: "Không phải, trước đây không phải, bây giờ cũng không phải "
Lần này Dạ Mạc Thâm không có phản bác lại mà chỉ nói: “Sau này sẽ phải"