Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 592: Không muốn trở thành vật hi sinh



Dạ Lẫm Hàn nâng ánh mắt lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn cô, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng mở miệng: "Không phải trí nhớ không tốt, là không hề lừa gạt em, chuyện mà em nói rốt cuộc là chuyện gì?"

Hàn Mộc Tử lạnh giọng nhắc nhở. "Trò đùa ở yến hội năm đó, không phải là do anh chỉ đạo sao?" Nếu không phải bởi vì xảy ra chuyện đó ở trong yến hội, cô làm sao có thể cùng Dạ Mạc Thâm sinh ra một hiểu lầm lớn như vậy chứ?

Tuy rằng cô biết nếu giữa hai người lúc đó có sự tín nhiệm lẫn nhau, nếu như vậy thì cũng sẽ không sẽ xuất hiện loại vấn đề như thế này.

Chính là, Hàn Mộc Tử làm sao có thể không hoài nghi

Dạ Lầm Hàn được chứ?

Dù sao, lúc ấy cụ ông Dạ còn muốn cho cô giảm sát Dạ Mạc Thâm, hơn nữa Dạ Lâm Hàn cũng có mặt ở buổi tiệc hôm đó, cho nên cô cũng không dám tin anh ta có thể đơn thuần như vậy.

Dạ Lầm Hàn ngây ngẩn cả người.

Giống như là không dám tin, đôi mắt ôn nhu lại xuất hiện một tia kinh ngạc, Ngay sau đó,lại có thêm chút tổn thương trong ánh mắt.

Cuối cùng, anh ta hạ mi mắt xuống, bắt đầu cười khổ tự chế giễu địa bản thân, thanh âm rất nhỏ. "Hóa ra là em có suy nghĩ như vậy" "Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy" Hàn Mặc Tử nhìn anh ta: "Cho nên, hiện tại có thể hủy bỏ hợp tác rồi chứ? Bất luận mục đích của anh là cái gì, năm năm trước hay là năm năm sau, tôi cũng không muốn lại trở thành vật hi sinh của các người nữa."

Dạ Lẫm Hàn chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên đưa tay nằm lấy tay cô, Hàn Mộc Tử chạm vào lòng bàn tay ấm áp ôn nhu của anh ta, trong nhất thời có chút sửng sốt, theo bản năng muốn rụt tay lại.

Chỉ là khi đó Dạ Lẫm Hàn lại dùng thêm một chút lực đạo, nằm chặt lấy bàn tay của cô, con người đen không hề có chút tức giận nào nhìn chăm châm cô.

Sự ôn nhu của khi trước đã biến mất rồi, giờ đây khuôn mặt này lại mang theo nét buồn rầu, ảm đạm. "Em nói trò đùa đó là do tôi làm ra, chẳng lẽ... vụ tai nạn xe của năm đó cũng là do tôi làm ra sao?"

Hàn Mộc Tử vốn đang giãy dụa, nghe thấy câu này, tất cả động tác và khí lực của cô đều toàn bộ biến mất, sững sở ở một chỗ.

Nghĩ đến tai nạn xe năm đó, sắc mặt Hàn Mộc Tử có chút tái nhợt, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên một chút, nhìn Dạ Lầm Hàn nhưng một câu cũng không nói ra được.

Cô đương nhiên... Sẽ không nghĩ rằng vụ tai nạn đó là do anh ta làm ra.

Vụ tai nạn xe đó là ngoài ý muốn, nhưng còn chuyện xảy ra trước đó thì sao?

Bỗng nhiên trong lúc đó, Hàn Mộc Tử cảm thấy những lời mà bản thân cô vừa nói có chút quá đáng, dù sao năm đó cũng là anh ta liều chết bảo vệ mạng sống cho cô, nếu không phải nhờ có anh ta, có thể khi ấy cô đã bị thương đặc biệt nghiêm trọng rồi.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử cụp mi mắt xuống. "Thật xin lỗi, tôi "Được rồi." Dạ Lâm Hàn chen ngang lời nói của cô, khẽ cười nói: "Em có biết không, bất luận em có làm cái gì hay có nói cái gì, tôi cũng sẽ không trách em"

Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, ánh mắt đầy thống khổ nhìn anh ta.

Chính là bởi vì cái dáng vẻ như này của anh ta, Hàn Mộc Tử mới không muốn nhận có quen biết với anh ta.

Bởi vì bất luận cô có nói với anh ta những lời quá đáng như thế nào, anh ta cũng sẽ cảm thấy tất cả đều không làm sao cả.

Sẽ tha thứ cô. Hàn Mộc Tử lập tức đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Anh đừng lúc nào cũng trưng ra cái bộ dạng này nữa, tôi nói với anh như vậy, mà anh lại không thấy tức giận chút nào sao? Hay là anh cho rằng bởi vì anh không tức giận, trong lòng tôi sẽ cảm thấy áy náy? Vậy thì lần này thật sự phải làm anh thất vọng rồi, tôi xin phép không thể tiếp đón anh được nữa.

Nói xong, Hàn Mộc Tử xoay người liền đi.

Sác mặt Dạ Lâm Hàn khẽ thay đổi, đứng dậy đuổi theo "Thẩm Kiều... cô. "Đừng có gọi tôi là Thẩm Kiều!” "Mộc Tử, tôi không phải loại người như em nghĩ đâu, năm đó... bất luận là em nghĩ như thế nào, nhưng tôi quả thật đã phạm sai lầm, nhưng những gì ở hiện tại mà tôi làm, tất cả là vì tôi muốn bù đắp lại những tổn thương mà năm đó tôi đã gây ra cho em."

Những tổn thương của năm đó. "Không cần nữa đâu, dù sao cũng đã năm năm trôi qua rồi, nên như thế nào thì nó cũng đã trở thành như thế rồi. Chỉ cần chúng ta không còn đụng chạm gì với nhau nữa, thì tôi cũng sẽ không tiếp tục trách anh nữa."

Dạ Lẫm Hàn yên lặng nhìn cô. "Vậy nếu như, tôi cứ muốn có đụng chạm với em thì sao?"

Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn anh ta.

Giờ này khắc này, biểu cảm trên khuôn mặt của Dạ Lâm Hàn có một chút nghiêm túc, Hàn Mộc Tử sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, tránh đi tầm tay của anh ta, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nói. "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Cô lập tức xoay người rời khỏi, Dạ Lẫm Hàn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, chiếc cổ nhỏ dài trắng nõn, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên một tia run sợ, không đợi anh ta kịp phản ứng lại, lời đã nói ra khỏi miệng. "Đứa nhỏ kia là của Mạc Thâm, đúng không?"

Hàn Mộc Tử vốn dĩ đã đưa chân rời đi nhưng nghe vậy liền thu chân lại, cô đứng ở yên tại đó, cảm giác như vết nứt trong lòng lại lớn hơn.

Mất một hồi lâu cô mới quay đầu lại.

Dạ Lầm Hàn tiến lên, giọng nói thâm trầm như nước. "Tôi không muốn thừa nhận có quen biết với em, là bởi vì ngày đó ở siêu thị, tôi đã chính mắt nhìn thấy dung mạo của đứa trẻ.

Hàn Mộc Tử cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông rồi, chỉ cần nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể thấy rõ sắc mặt của cô đang trắng đi rất nhanh, thanh âm gần như run rẩy. "Anh muốn làm gì?" "Mộc Tử, tôi nói rồi tôi không có ác ý, em phải tin tưởng tôi." "Vậy anh nói ra chuyện này làm cái gì?" Giọng nói của Hàn Mộc Tử run rẩy nhìn anh ta nói: "Anh vẫn luôn một mực nói, anh không có ác ý, chỉ là những chuyện anh làm, những lời mà anh nói... tất cả có nghĩa là gì?"

Nhìn thấy cô bị kinh sợ, sắc mặt và môi đều trở nên trắng bệch, Dạ Lẫm Hàn đại khái cũng đã chứng thực được suy đoán trong lòng mình. Anh ta đau lòng đưa tay ra khẽ mân mê sợi tóc của Hàn Mộc Tử, sau đó nhịn không được mà giúp cô đưa chúng về phía sau, sợi tóc khẽ luồn qua kẽ tay.

Cẩn thận đụng tới da thịt mềm mại sau tại của cô, tay của anh khẽ dừng lại, Hàn Mộc Tử lập tức đưa tay lên đảy anh ta ra, lui ra phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách với anh. Ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn hiện lên một tia bị thương, nhỏ giọng nói: " Cho dù tôi có mang tính mạng của mình cho em, cũng sẽ không làm ra những chuyện gây tổn thương cho em đâu. Mạc Thâm còn không biết đứa nhỏ này là của nó đâu nhỉ? Cho nên em sợ tôi sẽ đem chuyện này nói cho nó biết sao? Hay là... em vốn cho rằng em chính là vật hy sinh trong cuộc tranh giành đấu đá của tôi và nó, giờ sợ hãi rồi, đúng không?"

Những câu này đều nói trúng tâm tư của cô.

Ánh mắt Hàn Mộc Tử như ẩn giấu điều gì đó, ngước lenhìn anh ta, nếu không phải do anh ta tỉnh kế, anh ta làm sao lại có thể biết rõ ràng như vậy được? "Nếu như điều mà em lo lắng chính là chuyện này, thì tôi đây có thể cam đoan với em, trừ phi tôi chết đi, nếu không tôi nhất định sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại cho em.

Thấy cô không tin, Dạ Lẫm Hàn lại nói: "Tôi thề, nếu tôi..." "Được rồi." Hàn Mộc Tử chen ngang lời của anh ta, mệt mỏi nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Anh không cần phải thề thốt với tôi, tôi biết anh là một người trọng lời hứa, coi như tôi đã biết rồi đi."

Ánh mắt tối tăm của Dạ Lẫm Hàn dần dần mở ra: “Vậy em có nguyện ý giao lưu với người quen cũ là tôi không?"

Có chút không tình nguyện, nhưng lại có chút bất đắc dĩ, Hàn Mộc Tử chỉ có thể thở dài. "Những lời anh nói đều đã thành như vậy rồi, tôi còn có thế thế nào? Coi như tôi thua đi

Trên khuôn mặt Dạ Lầm Hàn cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, lại trở về dáng vẻ ôn nhu như lúc trước. "Vậy chúng ta nói rõ rồi nhé, về sau là chúng ta là quan hệ hợp tác, cũng... Là bạn bè.

Cô còn có thể nói cái gì, chỉ có thể gật gật đầu. "Vậy trở về uống nốt cà phê đi? Tôi cũng có một số chuyện liên quan đến công việc muốn tìm hiểu rõ một chút?" "Được."

Hàn Mộc Tử đi theo Dạ Lẫm Hàn trở lại chỗ ngồi lúc trước, hai người ngồi xuống sau đó liền cùng nhau bàn luận về chuyện công việc, qua một lúc Dạ Lẫm Hàn liền hỏi uốn đến chuyện mấy năm qua ở nước ngoài cô đã làm những gì.

Cô né tránh, chỉ trả lời qua loa cho có lệ, nhìn thấy thời gian đã trôi qua khá lâu, liền chuẩn bị tạm biệt với Dạ Lẫm Hàn.

Dù sao nếu như chậm thêm một chút nữa, phỏng chừng Dạ Mạc Thâm sẽ tỉnh mất. Bây giờ rời đi thì vừa hay cô có thể đến siêu thị trong khu nhà mua chút đồ ăn này nọ, sau đó về nhà nấu cơm, chờ Dạ Mạc Thâm tỉnh ngủ thì có thể cùng nhau ăn cơm trưa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.