“Mà này, vừa rồi cậu đi vào đây không nhìn thấy Dạ Mạc Thâm à? Anh ta không có ở dưới lầu sao?" Hàn Mộc
Tử nhịn không được nên hỏi lại lần nữa.
Cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn đấy.
Ánh mắt của Tiểu Nhan đột nhiên có chút né tránh, cắn vào mỗi dưới rồi nói: “Ở, ở dưới lầu đấy." "Ở dưới lầu à?”
Hàn Mộc Tử nhíu lông mày lại: “Không phải mới vừa rồi cậu bảo là không có sao?" "Tớ, vừa rồi tớ bị dọa cho sợ hãi quá, nên là... mới trả lời sai!” Tiểu Nhan nói không rõ ràng.
Hàn Mộc Tử đột nhiên nhìn chăm chăm vào cô ấy bằng ánh mắt sắc bén. “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói chuyện cứ ngập ngừng ậm ờ như thế, có phải là anh ta đã phát hiện ra rồi không?”
Vẻ mặt của Tiểu Nhan lập tức thay đổi, vội vã lắc đầu. “Không, không phát hiện ra đâu, nếu phát hiện ra thì làm sao cậu còn có thể lấy được thuốc chứ? Chỉ là… vừa rồi khi tớ tới đã chạm mặt anh ta, anh ta hỏi tớ định làm gì, tớ nói đến để gửi tài liệu cho cậu... thì anh ta để cho tớ lên đây. Chỉ là sắc mặt anh ta rất xấu, hơn nữa giọng điệu còn đẳng đằng sát khí, cho nên tớ vẫn có chút sợ hãi.
Khi cô ấy nói những điều này, Tiểu Nhan căn bản không dám nhìn vào mắt của Hàn Mộc Tử, vì sợ rằng khi cô nhìn vào ánh mắt của cô ấy, thì sẽ biết ngay là cô ấy đang nói dối mọi việc mất.
Cô ấy cúi đầu khó chịu nhìn ngón chân của mình, khỏe miệng mím chặt lại.
Thật ra lúc mới bước vào cửa, cô ấy còn tưởng rằng trong nhà không có ai, cho nên mới gấp gáp muốn lên lầu tìm Hàn Mộc Tử đang ở trong phòng ngủ.
Nhưng không ngờ rằng chỉ vừa đi đến chân cầu thang, thì đã bị một giọng của nam lạnh lùng gọi ngược lại.
Tất nhiên Tiểu Nhan biết đó là ai, và chính bởi vì cô ấy biết đó là ai, nên cô ấy mới sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt của người kia, khi quay người lại còn không ngừng run lên cầm cập. “Tổng, tổng giám đốc Dạ...
Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào mặt cô ấy, cuối cùng di chuyển đến cái túi trên tay cô ấy.
Đôi chân của Tiểu Nhan bị ánh mắt sắc bén kia nhìn chăm chăm đến mức phát rét, mồ hôi lạnh toát ra, gần như muốn choáng váng. "Đến tìm Mộc Tử à?" Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên hỏi cô ấy.
Tiểu Nhan gật đầu liên tục, cảm giác giống như muốn cầm cầm của mình xuống đất luôn.
Rõ ràng cô mới là người sống ở đây trước đây, nhưng khi ở trước mặt Diệp Mạc Thâm, cô cảm thấy mình giống như là kẻ gian đang đột nhập vào căn phòng này vậy, ngượng ngùng quá là đi thôi. “Tìm cô ấy để làm gì?" Dạ Mạc Thâm lại hỏi tiếp.
Tiểu Nhan nhớ đến những lời dặn dò mà Hàn Mộc Tử đã nhắc nhở cô ấy qua điện thoại, nên mới nhỏ giọng đáp lại: "Công ty, ở công ty có một số văn bản cần phải ký tên, vậy nên tôi đem nó đến đưa cho Hàn Mộc Tử xem qua một chút."
Tiểu Nhan đã có chuẩn bị mới đến đây, vì vậy khi nói xong những lời này, liền nhanh chóng lấy tài liệu trong túi ra: “Chính là cái này đây ạ.
Dạ Mạc Thâm không cầm lấy sấp tài liệu trên tay cô ấy.
Thấy anh có vẻ không muốn xem xét kiểm tra xem tập tài liệu này có phải là thật hay không, nên Tiểu Nhan liền cất nó đi ngay, sau đó chậm rãi nói: "Nếu mà tổng giám đốc Dạ không có chuyện gì nữa, vậy thì... tôi lên tìm Mộc Tử trước đây ạ.
Nói xong, Tiểu Nhan liền quay người, nhanh chóng chuẩn bị cất bước lên lầu. “Chờ một chút." Dạ Mạc Thâm đột nhiên gọi ngăn cô lại, bước chân của Tiểu Nhan đứng sững tại chỗ, sau lưng là Dạ Mạc Thâm với vẻ mặt rất đau khổ, nhưng cũng rất điên cuồng.
Tại sao cô ấy lại muốn mua thuốc giùm cho Mộc Tử cơ chứ, ở trước mặt Diêm Vương mặt lạnh này diễn kịch thật khó khăn biết bao, cô ấy có thể diễn được một lúc thôi, nhưng nếu lại bị tra hỏi lần nữa, cô ấy thực sự cảm thấy mình sắp ngất đi mất rồi. “Tổng, tổng giám đốc Dạ?" Tiểu Nhan quay người lại, thận trọng nghiêm túc nhìn chăm chăm vào Dạ Mạc Thâm, trên mặt còn có vẻ thăm dò.
Hô hấp Tiểu Nhan ngay tức khắc ngừng lại, cảm thấy dường như máu huyết toàn thân đang cấp tốc chảy ngược lại, sau khi cứng đờ mười giây, Tiểu Nhan như muốn tự tìm đường chết nên mới đưa tài liệu đó sang cho Dạ Mạc Thâm, giả vờ ngốc nghếch nói: “Tổng, tổng giám đốc Dạ nói là cái này ạ? Đây, đây này!" "Không phải cái này” Dạ Mạc Thâm giương mắt, ảnh mắt sâu thẳm nhìn cô ấy chẳm chăm: “Cô biết tôi đang nói đến cái gì mà"
Tiểu Nhan: “
Cô nhớ lại lời hứa của mình với Hàn Mộc Tử, quyết định chơi ngu đến cùng, vì vậy nở ra một cười ngốc nghếch: “Tổng giám đốc Dạ, tôi thật sự không biết anh đang nói đến cái gì ạ. “Thuốc tránh thai"
Trong giây tiếp theo, Dạ Mạc Thâm thẳng thần và rõ rằng nói ra,
Tiểu Nhan đóng băng tại chỗ. “Tôi sẽ không để cho cô ấy uống thuốc tránh thai đầu. Anh lại mở bàn tay ra hướng về phía cô ấy, giọng nói và ánh mắt đều lạnh lùng đi rất nhiều: “Đừng để tôi phải nói lại thêm lần nữa đấy.
Vì vậy, Tiểu Nhan đã phải nộp vũ khí đầu hàng, đôi môi của cô trắng bệch, run rẩy cầm điện thoại rồi lấy viên thuốc tránh thai vừa mua ra khỏi túi.
Cô ấy thật sự đã nghĩ kỹ mọi chuyện, vì để đề phòng Dạ Mạc Thâm lục soát túi xách của mình, nên cô ấy đã để thuốc ở trên người, nhưng chỉ là không ngờ... Dạ Mạc Thâm chỉ vừa mới nói có một câu thôi, đã khiến cô ấy phải ngoan ngoãn đưa thuốc ra ngay. Làm sao mà mọi chuyện lại như thế này vậy nè.......
Nếu đưa lọ thuốc cho Dạ Mạc Thâm, thì cô ấy phải lấy cái gì để đi giải thích với Hàn Mộc Tử đây.
Ai ngờ rằng sau khi Dạ Mạc Thâm cầm lấy thuốc xong, liền đưa sang cho cô ấy một lọ nhỏ khác. "Đưa cái này cho cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không dừng lại đâu."
Người phụ nữ đó, chắc chắn rằng chỉ sau khi uống thuốc xong mới có thể hoàn toàn dừng lại, nếu không cho cô uống, thì có lẽ là tình huống như ngày hôm nay sẽ còn xảy ra nhiều lần hơn nữa trong tương lai. "Đây, đây là gì vậy?” Tiểu Nhan do dự vài giây, không có đưa tay ra nhận lấy cái lọ trên tay anh.
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm thay đổi: "Vitamin."
Tiểu Nhan thở ra một hơi, ý của Dạ Mạc Thâm là muốn cô đổi thuốc tránh thai thành vitamin cho Hàn Mộc Tử uống. "Nhưng mà, nếu như vậy, cô ấy sẽ không...
Dạ Mạc Thâm nhưởng mắt, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn vào trong mắt của cô ấy: "Cô muốn cô ấy uống thuốc tránh thai à?" "Tôi... Trong lòng Tiểu Nhan đương nhiên là không muốn Hàn Mộc Tử uống thuốc tránh thai, dù sao cô ấy đã làm bạn tốt với Hàn Mộc Tử nhiều năm như vậy, biết rõ tính tình của Hàn Mộc Tử là như thế nào.
Cho đến bây giờ cô vẫn yêu Dạ Mạc Thâm, mặc dù cô không bao giờ thừa nhận điều đó.
Nếu như, nếu như cô mang thai, thì liệu cô có thể chỉ cần nghe theo tiếng của trái tim mình mà ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm, không cần phải chịu đau khổ thêm nữa hay không?
Một khi cái ý nghĩ này đã xuất hiện trong đầu, thì sẽ rất khó để loại bỏ nó.
Tiểu Nhan xoắn xuýt nhìn cái lọ nhỏ đó, đôi môi mấp máy: “Nhưng mà, tôi không muốn lừa cô ấy" “Cô không biết gì cả." Hai mắt của Dạ Mạc Thâm tối sầm: Thuốc là do tôi nhân lúc cô không để ý đã đổi mất, cô không biết cái gì cả.
Nghe vậy, Tiểu Nhan bổng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh. "Làm sao mà tôi không biết được chứ, thuốc rõ ràng là anh đích thân giao cho tôi mà, tôi... “Cô nghĩ là... tôi sẽ cho cô ấy cơ hội uống được thuốc tránh thai sao?”
Tiểu Nhân cần môi dưới, tự nhiên biết việc mà Dạ Mạc Thâm muốn làm thì sẽ nói được làm được, anh đã nói sẽ không để cho Mộc Tử uống thuốc tránh thai, thì nhất định sẽ không cho cô đụng vào thuốc tránh thai, lại càng khỏi cần nghĩ cũng biết thậm chí đừng mơ tới việc được nhìn nó thêm vài lần.
Trong lòng rối bời rất lâu, cánh tay đã vô thức duỗi ra, chậm rãi cầm lấy lọ vitamin trong tay Dạ Mạc Thâm.
Cái lọ trông giống y hệt như lọ thuốc tránh thai ban nãy vậy, nhưng mà thuốc ở trong đó đã được thay thế bằng vitamin hết rồi.
Tiểu Nhan nhắm mắt lại, cầm lọ thuốc rồi xoay người đi lên lầu.
Ánh mắt phía sau lưng vẫn luôn dõi theo cô ấy, cho đến khi đến chỗ quẹo mới biến mất không thấy nữa.
Tiểu Nhan dừng bước lại, sau đó đứng ở chỗ ngã quẹo nghiêng người nhìn bóng dáng cao lớn ở dưới lầu.
Thôi bỏ đi, cô ấy coi như đang giúp đỡ Dạ Mạc Thâm vậy, cũng có thể được coi như là đang giúp đỡ Mộc Tử.
Dù sao thì đã qua ngần ấy năm, nút thất trong rái tim của cô cũng nên được mở ra rồi.