Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 647: Che chở cô



Nghe vậy, Thẩm Mộ sửng sốt một chút. Cô ấy lập tức nghĩ đến cái gì đó, hai con mắt phát sáng. “Á! Đậu Nhỏ!”

Cô ấy kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó dang hai tay chạy về phía Đậu Nhỏ, Đậu Nhỏ bị dọa đến mức muốn quay người chạy lên tầng, nhung wlaij nghe thấy tiếng hét của Tiểu Nhan: “Đậu Nhỏ, cháu đúng là tên quỷ nhỏ thông minh! Cháu chính là phúc tinh của dù!”

Đậu Nhỏ dừng bước chân lại, sau đó quay đầu nhìn

Tiểu Nhan. “Đề nghị vừa rồi của cháu quá tuyệt, tại sao trước đó dì lại không nghĩ tới nhỉ? htt chính là cậu của cháu, cháu thường xuyên đi tìm anh ta thì có cái gì mà không đúng? Dì còn từ chức làm cái gì nữa, cứ trực tiếp dựa vào cháu là được rồi."

Tiểu Nhan vừa nói vừa xoa mặt Đậu Nhỏ, động tác vô cùng ôn nhu, giọng điệu cũng đặc biệt lấy lòng: “Đậu Nhỏ, cục cưng của dì, bình thường dì Tiểu Nhan đối xử với cháu có tốt không?"

Nụ cười và giọng điệu của Tiểu Nhan trở nên vô cùng đáng sợ: “Cậu của cháu làm chó FA nhiều năm như vậy, cũng không thể cứ cô đơn sống hết cuộc đời còn lại như vậy, đúng không? Cháu chắc là cũng không nguyện ý nhìn anh ta sống cơ khổ không nơi nương tựa đâu nhỉ?"

Đậu Nhỏ chớp chớp mắt nói: "Còn lâu cậu mới cơ khổ không nơi nương tựa, cậu có gia sản trăm tỷ để nương tựa, có rất nhiều phụ nữ muốn gả cho cậu."

Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Nhan lập tức trở nên buồn rầu: “Cháu nói đúng, cậu cháu có gia sản trăm tỷ, có rất nhiều người phụ nữ ở Thành Bắc muốn gả cho anh ta, mà dì... Cũng chỉ là một trong số những người đó mà thôi, lại không xinh đẹp như người khác, cũng khôn ưu tú như những người khác, nhưng dì có cháu Đậu Nhỏ, cháu phải thường xuyên dẫn dì đến trước mặt cậu cháu."

Thấy Đậu Nhỏ không động lòng, Tiểu Nhan lại ra điều kiện khác để dụ dỗ cậu bé. “Cùng lắm thì, về sau mỗi ngày dì Tiểu Nhan đều sẽ làm sườn xào chua ngọt cho cháu ăn!”

Đậu Nhỏ vẫn giống như không nghe thấy gì, vẫn cứ chớp mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Tiểu Nhan cắn rằng: “Làm thêm cho cháu cá say Tây Hồ.

Mắt Đậu Nhỏ tiếp tục lấp láy. “Được rồi!”Tiểu Nhan thua trận: "Cùng lắm là về sau cháu muốn ăn gì thì cứ nói với dì, dì Trương Bằng sẽ lập tức làm cho cháu ăn, có được không?"

Hai mắt sáng lên, cuối cùng cũng gật đầu: "Được!"

Cuối cùng mục đích cũng đạt được, trong lòng Tiểu Nhan rất vui vẻ, mặc dù biết về sau sẽ phải vất vả mọt chút, nhưng để có thể theo đuổi được nam thần, có vất vả một chút cũng khong sao.

Một đêm trôi qua, khi Hàn Mộc Tử tỉnh ngủ thì tựa hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó. Mí mắt cô rất nặng, cho nên cô không có để ý, tiếp tục trở mình chìm vào giấc ngủ.

Nhắm mắt lại, Hàn Mộc Tử nghĩ đến âm thanh vừa nghe được, cảm giác có gì đó không thức hợp.

Nghi xong, cô mở to hai mắt ra, đôi mắt xinh đẹp do vừa tỉnh ngủ cho nên vẫn mang theo mơ hồ, giống như lớp mây mỏng trên bầu trời.

Giọng nữ?

Bọn họ đang ở trong khách sạn mà? Tại sao bên ngoài lại có tiếng phụ nữ?

Trong lòng Hàn Mộc Tử cảm thấy không thích hợp, cơ thể của cô còn hành động nhanh hơn cả đại não, đưa tay vén chăn ngồi dậy, sau đó xuống giường.

Khách sạn này là một dãy phòng nên có các phòng và phòng khách, bếp và toilet riêng biệt.

Lúc này trong phòng khách có thêm vài bóng người, ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng liếc nhìn mọi người, cười lạnh nói: “Trước đây tôi nghe nhà Đoan Mộ cũng là một trong những gia tộc lớn số một số hai trong giới thượng lưu, nhưng hôm nay mới thấy, hóa ra nề nếp của gia tộc lớn cũng chỉ có như thế, tổ chất thậm chí còn không bằng một nhân viên công chức gia đình phổ thông.”

Đoan Mộc Tuyết có chút buồn bực đứng tại chỗ, bên cạnh cô ta chính là một người đàn ông cao lớn tuấn tú.

Đường nét khuôn mặt của người đàn ông này vô cùng thoáng đạt, khóe mắt hất lên, rất có tiêu chuẩn của một đôi mắt hồ lỵ, hơn nữa ánh mắt của anh ta còn phong tình hơn cả Đoan Mộc Tuyết.

Thế nhưng lại không cảm thấy một chút nữ tính nào ở trên người anh ta. “Anh trai!"Đoan Mộc Tuyết bị Dạ Mạc Thâm làm cho đau lòng, vội càng kéo người đàn ông ở bên cạnh, tiến hành cầu cứu anh ta.

Người đàn ông này chính là anh trai của Đoan Mộc Tuyết, Đoan Mộc Trạch.

Đoan Mộc Trạch một tay đút túi, môi mỏng nhếch lên một nụ cười, thế nhưng khí thế trên người lại không thua kém Dạ Mạc Thâm chút nào: "Cậu Dạ qus lời, em gái của tôi từ nhỏ đã sống trong một gia đình nề nếp, chỉ là gia tộc của tôi từ trước đến nay luôn cởi mở, nếu gặp người mình thích, chắc chắn sẽ mở rộng chân tay đuổi theo, nếu anh thấy em gái của tôi nề nếp không tốt, thì cũng phải trách bộ dạng của anh quá tuấn tú, khiến em gái tôi vừa thấy đã chung tình.

Đoan Mộc Tuyết gật đầu, biểu thị tán đồng. “Chính xác. “Mạc Thâm, tôi thật sự không phải cố ý muốn lợi dụng quyền lực để đi vào phòng của anh, chỉ là anh vừa vặn ở quán rượu do tôi đứng tên, cho nêm... tôi nhất thời không khống chế nổi mình."

Dạ Mạc Thâm: "..."

Gia tộc Đoan Mộc chủ yếu là kinh doanh khách sạn, đại đa số khách sạn ở nước ngoài đều của gia tộc Đoan Mộc bọn họ.

Điều khiển Dạ Mạc Thâm đau đầu chính là tại sao anh ấy lại chọn trúng khách sạn của nhà Đoan Mộc. Anh cười lạnh một tiếng: “Cút ra ngoài.

Vẻ mặt Đoan Mộc Trạch thay đổi: “Tôi nói nè Tổng giám đốc Dạ, cút là một từ ngữ rất không văn minh, vừa rồi anh vừa nói em gái tôi không có nề nếp gia giáo, hiện tại so sánh ra thì anh cũng chả khác là bao đâu nhỉ?'

Nhìn hai anh em trước mặt này, đặc biệt là cái tên Đoan Mộc Trạch, từ khi bước vào đã nói không ngừng.

Một người đàn ông lại dông dài như một bà cụ, Dạ Mạc Thâm đã sắp không khống chế được cơn giận của mình.

Điều quan trọng nhất là Mộc Tử còn đang nghỉ ngơi. Như vậy có lẽ sẽ làm phiền đến cô nghỉ ngơi nhỉ? Trong lúc anh đang suy nghĩ, một giọng nữ vang lên. “Có chuyện gì vậy?

Đám người nhìn về phía phát ra âm thanh, trông thấy một người mặc một chiếc áo sơ mi nam, làn da trắng nõn, tóc tai lộn xộn, bờ môi sưng đỏ đang đứng ở đó.

Chiều dài của chiếc áo sơ mi vừa vặn đến bắp đùi của cô, vừa vặn che khuất bờ mông, nhưng lại lộ ra hai cái đùi, vừa trắng lại vừa mịn.

Đoan Mộc Trạch nhìn lướt qua, còn chưa kịp nhìn tỉ mỉ thì một bóng người cao lớn liền vọt tới, trực tiếp cởi áo khoác khoác lên người Hàn Mộc Tử.

Vẻ mặt Dạ Mạc Thâm tái xanh, cởi áo khoác bao phủ lên người cô, che đi dáng người mê người của cô, sau đó trầm giọng nói: "Tại sao em lại đột nhiên ra đây?”

Hàn Mộc Tử: “...”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Dạ Mạc Thâm: "Bị đánh thức.

Quả nhiên,

Đôi mắt Dạ Mạc Thâm nheo lại, kéo cô vào lòng mình, dùng cơ thể mình cản mọi ánh mắt, ánh mắt lạnh lùng quét về hai anh em nhà Đoan Mộc. “Nhân lúc tôi còn chưa nổi giận, cút ra ngoài.

Hàn Mộc Tử sửng sốt, mặc dù Dạ Mạc Thâm nói rằng bây giờ anh còn chưa nổi giận, nhưng Hàn Mộc Tử có thể nghe ra sự tức giận trong giọng nói của anh.

Cô lặng lẽ thò đầu ra khỏi vòng tay của Dạ Mạc Thâm, nhìn về phía hai người kia.

Hai người này là ai? Tại sao vừa mới sáng sớm đã chạy đến phòng của bọn cô?

Khi Hàn Mộc Tử nhìn sang, hai người kia cũng quan Đoan Mộc Trạch nhìn một lúc, nhếch lên. sát cô. “Em gái, chẳng lẽ đây chính là tình địch của em sao?"

Trong khoảnh khách Đoan Mộc Tuyết vừa nhìn thấy Hàn Mộc Tử thì đã biết cô gái này chính là tình địch của cô ta, hơn nữa... Còn là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn bộ dáng khẩn trương của Dạ Mạc Thâm, cô ta biết, nếu như cô ta muốn ở bên Dạ Mạc Thầm thì cô ta phải nỗ lực rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.