Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 649: Bị anh mê hoặc?



"Nói thiệt, khi tổ chức đám cưới nhớ gửi thiệp mời đến nhà họ Đoan Mộc, tôi sẽ đưa em gái đến địa điểm tổ chức hôn lễ của anh và chọn một người chồng đẹp trai hơn anh gấp trăm lần, chỉ có điều chắc anh sẽ không phải vì đó là đám cưới của anh nên sẽ không chấp nhận cho người đàn ông nào đẹp trai hơn anh xuất hiện chứ?"

Nói đến đây, Đoan Mộc Trạch còn làm ra bộ dạng chống cắm suy nghĩ.

Hàn Mộc Tử nghe vậy sững sờ, người đàn ông trước mặt tuy hình dạng vô cùng đẹp nhưng lại không có chút mềm mại đáng yêu này thật sự là anh của Đoan Mộc Tuyết sao?

Hai người...

Họ có vẻ không giống nhau chút nào.

Mặc dù Đoan Mộc Tuyết cũng là một cô gái đẹp, nhưng khí chất của cô ta hoàn toàn khác với Đoan Mộc Trạch, giữa mày và mắt cũng không có nét nào giống nhau.

Khi Đoan Mộc Tuyết nghe Đoan Mộc Trạch nói lời này, liền lo lắng kéo tay áo anh ta: “Anh trai, anh đang nói cái gì vậy? Ai đi dự tiệc cưới của anh ấy chứ? Ai đi chọn người ở tiệc cưới? Đoan

Mộc Trạch, anh nghĩ em gái của anh là người như thế hả?"Vẻ mặt Đoan Mộc Trạch rẻ rúng, anh ta cười nói: “Em không phải chỉ vì khuôn mặt này nên mới thích người đàn ông này sao? Bây giờ người ta chuẩn bị kết hôn rồi, em còn cố bảo víu lấy người ta thì thật không đúng đâu, cho nên anh dẫn em đi tìm người tốt hơn rồi bắt về nha."

Đoan Mộc Tuyết: "..."

Cô ta muốn thị uy trước mặt đối thủ của mình, nhưng không ngờ lúc này lại bị Đoan Mộc Trạch làm cho mất mặt. “Ai nói em yêu anh ấy vì gương mặt anh ấy đẹp chứ? Anh hai không hiểu gì!” Đoan Mộc Tuyết nói xong, giận dữ trừng mắt nhìn

Hàn Mộc Tử, sau đó quay đầu rời đi. “Không cần gửi thiệp cho nhà họ Đoan Mộc, tôi nhất định sẽ không tham dự hôn lễ của mấy người đâu!”

Hàn Mộc Tử khóe miệng giật giật thốt ra ba chữ. "Cứ tự nhiên.”

Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nhìn cô: “Như cô muốn." Đoan Mộc Tuyết tức giận đi thẳng, vừa tới cửa, đảm người hầu vội vàng đỡ cô: “Cô Đoan Mộc, cô không sao chứ?"

Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu, bộ dạng kiêu hãnh như chim công, đám người hầu nhanh chóng đi theo. Đi được mấy bước, Đoan Mộc Tuyết đột nhiên xua tay: "Mau tới dìu tôi, tôi tức giận đến mức không đứng vững nổi nữa rồi. “Cô Đoan Mộc Tuyết!!" Mấy người hầu xông lên, nhanh chóng đỡ cô: "Tức chết bà đây rồi, không dễ gì mới nhìn trúng một người đàn ông, tại sao lại bị người ta cướp mất chứ? Lúc trước mấy người ai nói với tôi, người đàn ông tên Dạ Mạc Thâm này vẫn còn độc thân? Tại sao bên cạnh anh lại đột nhiên xuất hiện một đối tượng kết hôn vậy chứ? Hại chị đây mất mặt quá chừng!” kêu

Những người hầu cúi đầu, tiếng nói nhỏ như muỗi “Chắc, chắc tin tức có sự nhầm lẫn, cô Đoan Mộc, sau khi quay về chúng tôi sẽ đánh chết cái người đưa tin tức sai đó.” "Đúng vậy, nhất định phải đánh chết!" “Thôi bỏ đi, đỡ tôi quay về, tôi phải đi điều chỉnh tâm trạng, sau đó lập kế hoạch!”

Đoan Mộc Tuyết vốn tưởng đó chỉ là một người phụ nữ theo đuổi Dạ Mạc Thâm, nên cô ta còn cơ hội tranh giành một trận, dù sao dựa vào thân phận cô chủ nhà họ Đoan Mộc, thì không có người đàn ông nào mà cô ta không theo đuổi được.

Nhưng bây giờ, khi nghe nói anh sắp kết hôn, phản ứng đầu tiên của Đoan Mộc Tuyết là cơ hội theo đuổi anh đã sắp không còn nữa.

Nhưng sự xấu hổ đã phản ứng lại một cách nhanh chóng.

Người ta sắp kết hôn, tại sao cô ta lại níu kéo người đàn ông đó chỉ nữa? Con nói những lời tàn nhẫn đó với vợ sắp cưới của người ta, vừa nghĩ đến Hàn Mộc Tử lấy danh phận vợ sắp cưới đi nói chuyện với cô ta, Đoan Mộc Tuyết liền cảm thấy mình thật ngu ngốc!

Loại ngu ngốc đến cực hạng! “Em gái tôi tức giận quá bỏ đi rồi sao? Các người thật sự có bản lĩnh nha, vậy thôi tôi cũng nên đi luôn đây." Đoan Mộc Trạch rốt cuộc không còn nằm trên số pha, mà đứng lên một tay đút túi quần: “Dạ Mạc Thâm, hãy nhớ gửi thiệp cho tôi nhé, em gái của tôi không muốn, nhưng tôi muốn."

Đôi mắt hồ ly nhưởng lên của anh ta rơi vào trên mặt Hàn Mộc Tử, anh ta cười toe toét nói. “Không biết bà Dạ tương lai có chị em nào không?”

Hàn Mộc Tử khóe miệng giật giật, còn chưa kịp trả lời, đã nghe Dạ Mạc Thâm hừ lạnh một tiếng: “Không liên quan gì đến anh, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh có thể đi được rồi." “Đệch." Đoan Mộc Trạch chửi rủa: “Anh thật nhẫn tâm, tôi sáng sớm liền chạy tới giúp anh, hiện tại em gái tôi đi rồi, anh cũng lật mặt vô tình đúng không?"

Dạ Mạc Thâm nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Trước khi ký hợp đồng, anh và Đoan Mộc Trạch thật ra chỉ gặp mặt vài lần, tuy rằng người đàn ông trước mặt nhếch mép cười nhưng Dạ Mạc Thâm biết anh ta không đơn giản như bề ngoài.

Một gia đình lớn như Đoan Mộc lại được anh ta năm chặt chẽ trong tay, trên dưới đều một lòng một dạ làm việc có nề nếp.

Có lẽ, sự phóng túng trên khuôn mặt chỉ là do anh ta lừa người khác.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dạ Mạc Thâm đột nhiên trở nên sắc bén, anh nhìn hướng về phía Đoan Mộc Trạch như một mũi tên sắc bén. "Được, tôi thực sự sợ hãi trước cái nhìn này. Dù sao thì em gái tôi cũng đi rồi, ở đây không còn việc của tôi nữa, vậy thôi tôi cũng đi đây. Cô Dạ tương lai, nếu có chị hay em gái, nhớ giới thiệu cho tôi nhé.

Lời nói này vừa nói ra, Đoan Mộc Trạch lại nháy mắt với cô.

Hàn Mộc Tử: ……...

Người này thật là... Cô không khỏi co giật khỏe miệng.

Cân nhắc lại, đây hẳn là ngày khóe miệng cô giật giật nhiều trong năm.

Sau khi Đoan Mộc Trạch đi rồi, Hàn Mộc Tử vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cô không kịp định thần lại cho đến khi một cơn đau từ thắt lưng truyền đến.

Nhìn Dạ Mạc Thâm đang ôm mình trong lòng, Hàn

Mộc Tử nhướng mày. “Làm gì mà dùng sức dữ vậy? Đau đó.”

Cô đưa tay ra, muốn kéo bàn tay to trên eo của Dạ Mạc Thậm ra.

Dạ Mạc Thâm nhíu mày càng sâu, không những không buông ra, còn dùng tay kia siết chặt eo cô hơn. “Em đang nghĩ gì vậy?"

Anh khàn giọng nói, giọng điệu của anh còn mang theo chút ghen tuông, khó chịu hỏi: "Bị anh ta mê hoặc rồi hả?"

Hàn Mộc Tử sững sờ mấy giây mới định thần lại, ngẩn người nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt. “Dạ Mạc Thâm, anh đẹp trai như thế mà lại không tự tin vào chính mình sao?" "Há?" “Nguyên con người anh đều ở trước mặt em, chẳng lẽ em còn bị người đàn ông khác mê hoặc được sao?"

Lời khen bất ngờ khiến Dạ Mạc Thâm ngẩn người ra, Hàn Mộc Tử ngừng nói, suýt chút nữa cắn đầu lưỡi bản thân mình.

Tại sao cô lại khen ngợi anh chứ? Điều này sẽ làm cho anh đắc ý bay lên mây mất?

Hàn Mộc Tử vừa muốn nói gì đó để giải tỏa, nhưng lại phát hiện bên tai Dạ Mạc Thâm đã đỏ bừng lên. Cô nghĩ mình đã nhìn nhầm, nhưng khi nhìn kỹ lại, nó thực sự đỏ rực. “Anh... cũng biết ngại à?”

Hàn Mặc Tử kinh ngạc tò mò nhìn chẳm chẳm vành tại đỏ bừng như nhìn thấy một đại lục mới, không khỏi đưa tay ra, muốn chạm vào vành tai đỏ bừng của Dạ Mạc Thâm.

Nhưng mà, ngay khi đầu ngón tay chạm vào xương tai, Dạ Mạc Thâm liền bắt lấy tay cô. “Em đang làm gì vậy?”Giọng anh khàn khăn. Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, tò mò muốn tiếp tục đưa tay thăm dò: “Cho em sờ một xíu đi."

Lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Mạc Thâm ngượng ngùng trước mặt, cô thật sự rất kinh ngạc. “Muốn sờ cũng được."Dạ Mạc Thâm cúi người cần một cái trên dải tại của cô: “Trao đổi một thử đi."

Hàn Mộc Tử: “... Thôi không thèm nữa." “Em nói không thèm là không thèm được hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.