Trong căn phòng yên tĩnh, lúc này nếu như có một cây kim rơi xuống đất thì có lẽ cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Hàn Mộc Tử ngồi trên ghế sô pha một mình, cuộn mình ở đó giống như đã chết, không phát ra tiếng động. Tiểu Nhan ngồi ở bên cạnh, ánh mắt và vẻ mặt đều rất phức tap.
Mộc Tử không nói lời nào, cô ấy cũng không dám nói bừa, vì sợ những gì mình nói ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Dưới tầng cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng từ nãy cho đến bây giờ cũng đã rất lâu, bọn họ ở trong đây cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh đáng ngờ nào, họ muốn đi xem nhưng lại sợ sẽ phá hỏng cục diện.
Vì vậy thời điểm hiện tại có thể nói là buồn nhất.
Mỗi một phút một giây trôi qua, Tiểu Nhan ngồi không yên, cô ấy cảm thấy chân tay của mình gần như cứng đờ, cuối cùng cô ấy không chịu được mà đứng dậy.
“Hay là tớ xuống phía dưới xem xem.
Cô ấy vừa đi được hai bước thì nghe thấy Hàn Tử nhẹ giọng nói.
“Không được “Mộc Tử?”
Ánh mắt Tiểu Nhan kinh ngạc nhìn về phía cô: “Bây giờ trong lòng thấy tò mò nhất chắc hẳn là cậu, chúng ta trên đây cũng đã được một lát rồi, cậu không muốn biết bọn họ giải quyết như thế nào sao?”
Hàn Mộc Tử không nói lời nào, cô chỉ lắc đầu nhè nhẹ. Thực sự không cần nghĩ, cô sơ sơ cũng biết được bọn họ hợp nhau như thế nào, khuôn mặt của Đậu Nhỏ giống với Dạ Mạc Thâm như vậy, dựa theo tính cách của Dạ Mạc Thâm thì làm sao anh không đoán ra được.
Cô chỉ là đang suy nghĩ, sau khi Dạ Mạc Thâm đoán ra được sự thật của chuyện này thì sẽ đối xử với cô như thế nào?
Sự thật này có lẽ đã giấu diếm anh năm năm trời.
Anh lúc này có thể giận có hay không? Ghét cô? Căm hận Thấy cô không có động tĩnh gì, Tiểu Nhan nghiến răng: “Tớ Cô? đi xuống xem, cậu đừng ngăn cản tớ “Tiểu Nhan!
Hàn Mộc Tử lớn tiếng gọi cô ấy, Tiểu Nhan dừng bước quay đầu lại nhìn cô.
“Thời gian không còn sớm nữa, cậu quay về phòng của cậu đi, đắp mặt nạ, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ, không cần phải lo lắng cho chuyện bên này.
“Nhưng cậu…
“Đừng lo lắng, tớ có chừng mực của mình, tớ biết phải xử lý như thế nào.
“Mộc Tử! “Về đi.” Giọng điệu của Hàn Mặc Tử trở nên nghiêm khắc, cô nhìn Tiểu Nhan giống như ánh nhìn của một người bề trên.
Tiểu Nhan chưa bao giờ nhìn thấy Hàn Mộc Tử lộ ra vẻ mặt nghiêm túc với mình như vậy, ánh mắt đó lộ rõ vẻ không muốn cô ấy xen vào. Nếu như cô ấy không biết tốt xấu gì thì sợ rằng Mộc Tử nhất định sẽ rất tức giận với cô ấy.
“Vậy được rồi, tớ sẽ không tham gia vào, cũng không quan tâm các cậu nữa, tớ về phòng nghỉ ngơi trước.” Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp quay người rời đi. Đợi sau khi cô ấy rời đi, Hàn Mộc Tử ngồi trở lại ghế số pha, cô nham mật lại.
Ngoài cửa có tiếng động nhẹ truyền đến, Hàn Mộc Tử có chút bất lực, cô tưởng rằng Tiểu Nhan lại quay lại, liền mở miệng nói: “Tớ không phải đã nói là tớ sẽ tự xử lý sao? Cậu về ngủ đi, thật sự đừng làm phiền tớ nữa.”
Sau khi cô nói xong thì bên ngoài cũng không có tiếng vọng trở lại, Hàn Mộc Tử tưởng rằng Tiểu Nhan đã rời đi, nhưng nghĩ lại thì không đúng, cô vừa rồi đã tức giận, Tiếu Nhan biết tính cách của cô nên lúc này sẽ không quay lại.
Vậy thì âm thanh ở cửa vừa rồi là?
Hàn Mộc Tử dừng lại một chút, cô mở mắt ra rồi nhìn về phía cửa.
Một bóng người cao gầy đứng ở cạnh cửa, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn về phía cô.
Dạ Mạc Thâm…
Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, môi Hàn Mộc Tử mấp máy, cô vô thức đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó ngồi đó nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí và cả hai đều không mở miệng nói một lời nào.
Tuy nhiên, Hàn Mộc Tử đã có thể nhìn thấy rằng ánh mắt của Dạ Mạc Thâm đã không còn giống như trước kia, ánh mắt đen láy bất lực, thất vọng và tất cả cảm xúc đan xen vào nhau.
Hàn Mộc Tử nhìn đôi mắt này thì trong lòng cô thầm giật mình, nhưng ngoài mặt chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, cô nhếch môi cười cười, động tác có phần cứng nhắc đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước về phía Dạ Mạc Thâm.
Cô bước đến trước mặt anh, ánh mắt Dạ Mạc Thâm vẫn nhìn về phía trước như thể không có cô đối diện ở phía trước. Trong đáy lòng Hàn Mộc Tử có chút buồn bực nhưng vẫn cười hỏi: “Đậu Nhỏ vẫn ở tầng dưới sao? Em đi xem thăng bé. Nói xong, cô giống như một tướng quân bại trận, bị đánh tới bởi muốn chạy trốn.
Khi đi ngang qua anh, tay của Dạ Mạc Thâm đột nhiên vung lên, chặn đường cô đi về phía trước.
Nhìn cánh tay ở trước mặt này, Hàn Mộc Tử chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, yên lặng chờ đợi.
“Đây chính là lý do tại sao em từ chối để tôi gặp thằng bé hết lần này đến lần khác sao?”
Cũng không biết đợi bao lâu, cuối cùng Dạ Mạc Thâm cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp của anh mang theo dấu vết khô khan, nói vô cùng khó khăn. Trong lòng Hàn Mộc Tử đau khổ, cô mím môi không trả lời.
“Em sớm đã biết rồi sao?”
Lại là một vấn đề từ sự bắn phá mà ra, Hàn Mặc Tử hoàn toàn không có chỗ để trốn.
“Khi ở nước ngoài, khi em hỏi anh những câu hỏi đó chính là dò xét anh?”
“Khi đó em đã biết rồi sao?”
Hàn Mộc Tử cần chặt môi dưới, vẫn không trả lời, thậm chí cô đứng ở đó không nhúc nhích.
“Ha…
Dạ Mạc Thâm cười nhạo một tiếng, tiếng cười mang theo sự mỉa mai và tự giễu sâu sa: “Em không cho anh điều tra em, anh đã đồng ý, hóa ra đây chính là nguyên nhân. Năm năm trời, em giấu diếm anh suốt năm năm, ngay cả đến bây giờ… em vẫn định tiếp tục che giấu sao?”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên cầm cổ tay cô, mạnh đến mức như sắp bẻ gãy tay của cô, Hàn Mộc Tử hừ một tiếng vì đau, nhưng lại bị anh ép vào bức tưởng lạnh như băng ở bên cạnh.
“Rất vui có đúng không? Tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có một mình anh giống như một tên ngốc bị giấu trong cái trống?”
“Không phải như vậy.”
“Không phải như vậy sao? Anh bị giấu diếm suốt năm năm, có phải là nếu như anh không tìm em thì em sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy anh, em đem con trai của anh cứ như vậy che giấu cả đời có phải không? Sau đó anh bị che giấu cả đời sao?”
Dạ Mạc Thâm ở phía trước mặt giống như trở nên không có lý trí, thực sự Hàn Mộc Tử có thể hiểu được, trước đó không đoàn tụ với anh là vì lo lang anh sẽ mang đứa con đi, nhưng sau khi đoàn tụ với anh thì cô lại bắt đầu lo lắng Dạ Mạc Thâm sẽ vì mọi chuyện mà thất vọng tức giận.
Quả nhiên, anh thực sự đã thất vọng.
Hàn Mặc Tử nhìn người ở trước mặt, tay bị anh cầm thật sự rất đau, cô muốn giải thích với anh nhưng chỉ có thể nói: “Đau quả, anh buông em ra trước, em “Em cũng biết đau sao?”
Dạ Mạc Thâm tự giễu cười ra tiếng: “Vậy thì em nghĩ anh thế nào?”
Hàn Mặc Tử nhíu mày: “Em biết bây giờ trong lòng anh không hề dễ chịu, nhưng em cũng không phải là cố ý giấu diểm anh, anh buông em ra trước đi, em sẽ giải thích cho anh có được không?”
Dạ Mạc Thâm im lặng, anh không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chỉ là anh dùng cặp mắt đen láy sắc bén nhìn cô chăm chăm.
Thật lâu sau, anh mới chậm rãi thả tay ra, sau khi Hàn Mộc Tử được tự do, cô xoa xoa cổ tay bị nằm đau nhức của mình, cô cần môi dưới và ngước mắt lên nhìn Dạ Mạc Thâm.
“Bây giờ anh chỉ có một câu hỏi muốn biết.
“Anh nói đi.
“Hàn Thanh và Dạ Lầm Hàn đều biết chuyện này sao?”
Nghe thấy vậy, trái tim Hàn Mặc Tử run lên một hồi, trong lòng cô vô cùng kinh ngạc không biết tại sao Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên hỏi như vậy, rất nhanh liền phản ứng lại.
Anh đây là đang phân cao thấp với Dạ Lâm Hàn sao? Cô nhìn Dạ Mạc Thâm, ánh mặt hơi ngập ngừng.