Hàn Mộc Tử hơi sửng sốt một chút, sau đó mới từ từ phản ứng kịp. "Ý của anh là.... Anh không nghĩ rằng em sẽ đến tìm anh? Cho nên vừa rồi anh tưởng mình nghe thấy ảo giác sao?"
Sắc mặt Dạ Mạc Thâm chìm đi mấy phần, im lặng chốc lát mới đáp lại. "Có phải nghe thấy ảo giác hay không, không quan trọng." Hàn Mộc Tử có chút buồn cười.
Cô không nằm chắc được tình huống hiện giờ của Dạ Mạc
Thâm, cảm giác anh cho cô là lúc lạnh lúc nóng, cô nhớ kỹ từng lời có nói với anh, đến bây giờ vẫn nhớ.
Nếu như anh không thể cho cô đủ cảm giác an toàn, vậy cũng đừng tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Dù sao sau khi công việc bề bộn như vậy, tâm tư của cô rất nhạy cảm. Có thể cũng chính bởi vì vậy, cho nên cô mới có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ thay cho Dạ Mạc Thâm.
Cô cảm thấy, trước đây đều là anh chủ động, mợ chủ động tới tìm anh một lần cũng không phải không thể
Đối với anh mà nói cái gì mới là quan trọng?" "Đậu Nhỏ?" Sau khi Hàn Mặc Tử hỏi một vấn đề, sau đó lại thêm một vấn đề khác. "Có phải bởi vì có con, anh liền cảm thấy đối với anh em không còn....
Lời còn chưa dứt, môi mỏng của Dạ Mạc Thâm liền in lên, trước đó là hôn lên nước mắt của cô, lúc này chuẩn xác mà hôn lên môi cô, Hàn Mộc Tử hơi sửng sốt, theo bản năng liền trực tiếp đẩy anh ra. "Anh có ý gì chứ? Lúc lạnh lúc nóng vui lắm sao?"
Dạ Mạc Thâm cúi người ôm chặt cô, môi mỏng lạnh như bằng dán vào tai cô mà thở dài. "Không vui. "Một chút cũng không vui, mấy ngày nay... Đối với em mà nói là sự dẫn vặt. "Anh biết trong lòng em uất ức, nhưng thông tin này anh vẫn chưa tiêu hóa xong, có điều cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới việc anh với em sẽ chia tay, cho dù em không đến tìm anh, anh cũng sẽ đi tìm em."
Nhiệt độ cơ thể của anh cách quần áo dần truyền tới, sức lực cánh tay Dạ Mạc Thâm ôm cô càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng chặt, Hàn Mộc Tử bị anh siết có chút khó chịu, nhưng lại cảm thấy cảm giác trống rỗng trong lòng đã biến mất.
Cô dứt khoát nhầm mắt lại, đưa hai tay ôm Dạ Mạc Thâm.
Là ai nói, ôm một cái không giải quyết được vấn đề? Nếu như ôm một cái không giải quyết được, vậy thì ôm hai cái.
Tuy phiền não mấy ngày nay, nhưng bây giờ được anh ôm chặt như vậy, Hàn Mặc Tử cảm thấy những cái khác đều không quan trọng, chỉ có hai người ở bên nhau, thấu hiểu nhau mới là quan trọng nhất.
Cũng không biết ôm như vậy bao lâu, Dạ Mạc Thâm mới chậm rãi buông cô ra, thấp giọng nói: "Tối hôm nay tới chỗ anh?"
Hàn Mộc Tử: " Cái gì?" "Hay tới nhà em?"
Hàn Mộc Tử: "...
Cô ngày ra trong chốc lát, mới biết được Dạ Mạc Thảm là có ý gì, trên mặt nhanh chóng nóng bừng, một lúc lâu mới lên tiếng: "Anh, nhà anh.
Nhà cô không tiện lầm!
Dù sao sống cùng với Tiểu Nhan, hơn nữa Đậu Nhỏ cũng ở đó, đến lúc đó xuất hiện âm thanh gì thì không thích hợp với trẻ con lầm, không tốt.
Đến bây giờ Hàn Mộc Tử vẫn nhớ rõ sự xấu hổ khi bị Tiểu Nhan cắt ngang, lúc đó nếu có khe hở nào cô thật sự sẽ không chút do dự mà chui vào! "Được."
Sau khi có được câu trả lời của cô, Dạ Mạc Thâm trực tiếp bế cô lên, Hàn Mộc Tử hô lên kinh ngạc một tiếng, phản xạ có điều kiện mà đưa tay ôm cổ Dạ Mạc Thâm. "Anh, anh làm gì thế? Thả em xuống, em tự đi được." “Bể em lên xe
Hàn Mộc Tử: "..... Không cần, có mấy bước thôi, hơn nữa em cũng lái xe tới."
Nói xong, cô lắc lắc chìa khóa trên tay mình trước mặt anh, Hàn Mộc Tử hơi nheo mắt lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt cô: "Đỗ ở đây đi, ngày mai lại lại trở về.
Hàn Mộc Tử mấp máy môi, không phản đối, mặc cho anh bế mình vào trong xe, Dạ Mạc Thâm thất dây an toàn cho cô, sau đó liền lái xe rời khỏi công ty.
Trên đường trở về, Hàn Mộc Tử nhìn gò má Dạ Mạc Thâm. "Anh... Có phải đã quên một việc rồi không?"
Dạ Mạc Thâm chuyên chủ nhìn chăm chăm phía trước, nghe vậy quay qua hơi liếc cô.
Giống như anh vẫn chưa hiểu là chuyện gì, Hàn Mặc Tử nhịn không được nhắc nhở anh: "Có phải lúc đầu anh định đi đón Đậu
Nhỏ không?"
Nghe thể, Dạ Mạc Thảm đánh lái một cái, chân mày nhíu lại. Nhìn bộ dáng này của anh là thật sự quên rồi? Hàn Mộc Tử kéo khỏe môi, lúc đầu cô cho rằng... Anh vừa mới gặp con trai mình, hắn là rất coi trọng mới đúng. Nhưng không hiểu Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện gì? Cô tới tìm anh, anh liền quên mất con trai rồi?
Vừa lúc phía trước là đèn đỏ, Dạ Mạc Thâm dừng xe lại, cau mày: "Lát nữa quay đầu lại.
Hàn Mộc Tử: "... Anh quên thật à?"
Nghe vậy Dạ Mạc Thâm mấp máy môi mỏng, đưa nằm tay lên môi họ nhẹ một tiếng. "Không thể nào? Đây là con trai anh đó, anh lại..."
Dạ Mạc Thâm quay đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chăm chăm: "Ai bảo em làm anh hỗn loạn?" Cánh môi Hàn Mộc Tử khẽ nhếch, có chút không khép lại được, chuyện này mắc mớ gì tới cô chứ. "Lát nữa anh sẽ quay đầu lại." Anh không nói gì nữa, dù sao chính anh cũng không ngờ, vốn mình đang vội đi đón Đậu Nhỏ, nhưng cô vừa tới, chuyện này đã bị anh ném ra sau đầu.
Xem ra, người phụ nữ này vừa xuất hiện, tâm tư của anh cũng dễ bị cô dắt đi. "Không cần quay đầu lại đâu.” Hàn Mặc Tử bất đắc dĩ nhìn gò má tuấn mỹ của anh: "Em đã nhờ Tiểu Nhan đi đón Đậu Nhỏ trước rồi, nếu như chờ anh tới, em nghĩ Đậu Nhỏ đã bị bọn buôn người bắt đi....
Dạ Mạc Thâm: "..."
Anh đưa tay day thái dương đau nhức của mình, anh cũng không ngờ mình sẽ quên, nếu như không phải cô đột nhiên nhắc tới, sợ rằng mình đã chở cô về biệt thự Hải Giang, sau đó... Liền để Đậu Nhỏ một mình ở trường.
Đậu Nhỏ ở bên kia đang ngồi trên xe Tiểu Nhan không hiểu tại sao lại hát hơi một cái, Tiểu Nhan lập tức quay đầu. "Cháu sao vậy Đậu Nhỏ? Sao lại hắt hơi thể? Có phải cảm lạnh rồi không?"
Nói xong, Tiểu Nhan vội vàng kéo Đậu Nhỏ qua ôm: "Hiện tại trời đang chuyển lạnh, về sau ra khỏi nhà nhớ mặc nhiều đồ ẩm chút."
Nghe vậy, Đậu Nhỏ nháy mắt: "Dì Tiểu Nhan, cháu không lạnh... Chỉ là vừa rồi mũi hơi ngứa một chút, có phải có người mằng Đậu Nhỏ ở sau lưng không?" "Mằng Đậu Nhỏ?" Tiểu Nhan có chút kinh ngạc: "Ai mắng
Đậu Nhỏ chứ? Đậu Nhỏ của chúng ta đáng yêu như vậy, chẳng lẽ là những bạn học trong lớp." "Ừm, cũng không sao đâu." Đậu Nhỏ lắc đầu, sau đó dời trọng tâm câu chuyện: "Dì Tiểu Nhan à, ma mi cháu thực sự kêu dì tới đón cháu sao?" "Tất nhiên rồi, dì Tiểu Nhan có thể gạt cháu sao? Hay là do gần đây cháu gặp daddy rồi không muốn dì Tiểu Nhan đón cháu nữa?" "Làm gì có, chỉ là Đậu Nhỏ có chút nhớ ma mi thôi."
Tiểu Nhan bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu cậu bé: "Ngoan nào, ma mi và daddy của cháu đang bồi dưỡng cảm tình nha, đợi tình cảm họ tốt lên đến lúc đó bên trái cháu có ma mi, bên phải châu có daddy, tốt biết bao!"
Đậu Nhỏ: "Cũng đúng." "Cho nên, cháu phải ngoan ngoãn giúp dì Tiểu Nhan theo đuổi được cậu của cháu rồi nó, nam tử hán đại trượng phu, không được thất hứa nha."