Mấy người bọn họ chuẩn bị xong xuôi, liền lập tức xuất phát đến nhà họ Hàn.
Vốn dĩ Hàn Mộc Tử định là sẽ tự mình lái xe đến đó, nhưng mà khi vừa bước đến bãi đậu xe thì cô mới chợt nhớ ra rằng ngày hôm qua xe của cô đã đỗ ở tập đoàn nhà họ Dạ mất rồi, thế nên hiện tại cô cũng không có xe để lái đi.
Đậu nhỏ và Tiểu Nhan đứng bên cạnh cô đều đồng thanh hỏi "Mami, xe đầu rồi hả?" "Mộc Tử, xe đâu rồi hả?"
Hàn Mộc Tử: "...
Cô sở nhẹ vào mũi của mình, có phần chột dạ nói. "Hình như........không đỗ ở đây." "Bọn mình đều nhìn thấy không đỗ ở đây rồi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây hả? Cước bộ đến đó à?" Tiểu Nhan thở dài, nhìn Hàn Mộc Tử một cách đầy bất lực: "Biết ngay là không nên dựa vào cậu mà thôi chúng ta bắt xe trực tiếp đi vậy."
Tiểu Nhan lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi xe đi.
Sau khi ngồi lên xe, Tiểu Nhan và Đậu nhỏ liền ôm chầm lấy nhau, bắt đầu oán trách kêu ca. "Đậu nhỏ à, mami của con thật sự không đáng tin tẹo nào. Lần sau ra ngoài, vẫn là nên dựa vào dì Tiểu Nhan thôi." Đậu nhỏ cười hì hì và gật đầu đồng ý.
Tại nhà họ Hàn.
Lúc xuống xe, không biết là do lương tâm cần rứt hay là sao mà Hàn Mộc Tử lảo đảo về phía trước một cái, suýt chút nữa thì đã ngã xuống đất rồi, cũng may là Tiểu Nhan đã kịp nhanh tay kéo cô lại.
Thật nguy hiểm quá đi.
Sau khi đứng vững, sắc mặt của Hàn Mặc Tử cũng có chút thay đổi. "Mami không sao chứ hả?" Đậu nhỏ lo lắng chạy đến bên cạnh cô hỏi han, kéo nhẹ lấy tay cô: "Hay là để Đậu nhỏ dắt tay mami đi vào nha."
Sau khi Hàn Mộc Tử khống chế lại cơn sốc của mình xong thì cô quay sang mỉm cười với Đậu nhỏ và nói: "Mami không sao đâu, Đậu nhỏ không cần lo lắng đầu."
Cô bước về phía trước, Tiểu Nhan hạ thấp giọng nói nhỏ. "Tớ còn tưởng cậu bình tĩnh đến cỡ nào cơ chứ, hóa ra trong lòng cậu vẫn là lo lắng đến mức sợ hãi a. Nói xong, Tiểu Nhan cười trộm một cái.
Hàn Mộc Tử trừng mắt nhìn cô và nói nhỏ: "Đừng nói nữa. "Được rồi."
Người giúp việc đứng đón ở trước cổng, khi nhìn Hàn Mộc Tử, Tiểu Nhan và Đậu nhỏ xuất hiện thì liền lập tức bước lên chào hỏi, "Cô chủ đến rồi ạ."
Hàn Mộc Tử gật đầu với bà ta một cái rồi cười nhẹ nói: "Mẹ Cần, anh của con đâu rồi hả?" "Cậu chủ buổi sáng sau khi thức dậy thì luôn ở trong phòng đọc sách mở cuộc họp bằng video a "Mở cuộc họp sao?" Hàn Mặc Tử chớp mắt một cái và vô ý thức liếc nhìn Đậu nhỏ đang đứng bên cạnh mình. "Mami ơi, mỗi lần chủ mở cuộc họp thì đều phải chờ rất lâu, chúng ta có tiếp tục đợi chủ ấy không a?” Hàn Mộc Tử đưa tay véo nhẹ vào gò má mũm mĩm của Đậu nhỏ và nói nhỏ: “Chú của con đang có cuộc họp, hay là chúng ta đi dạo xung quanh một chút. Chờ chủ của con xong việc rồi thì chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm trưa. Với lại trước đây con cũng từng ở nơi này một thời gian rồi, hay là Đậu nhỏ con có muốn tự mình đi xung quanh chơi một chút không?" "Vâng, được rồi mami, thế thì con sẽ tự đi chơi một mình trước nhé." Nói xong Đậu nhỏ quay lưng vọt đi mất. Tên nhóc con này tuy trong tay chân có vẻ ngắn, nhưng bước đi thì lại nhanh vô cùng.
Chớp mắt một cái liền chẳng thấy bóng dáng người đâu cả.
Ở đây là nhà họ Hàn, nên cũng không có gì phải lo lắng, cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì với thắng bé, Hàn Mộc Tử thấy cậu bé đã đi chơi một mình rồi nên cũng không để ý nữa. "Cậu thì sao hả?" Hàn Mộc Tử nhìn sang Tiểu Nhan đang đứng bên cạnh mình hỏi: "Tháng bé tự mình đi chơi rồi, thế giờ cậu tính đi đâu hả?"
Tự mình tính đi đâu hả? Tiểu Nhan sững người một lúc, cô cũng không phải là người nhà họ Hàn, nên cũng không thể tự tiện chạy nhảy quanh đây chơi như Đậu nhỏ được. Aiiz.
Nghĩ đến đây thôi, Tiểu Nhan lại bắt đầu cảm thấy đau lòng, nếu như Hàn Thanh thích cô thì cô đã có thể tùy ý đi lại quanh đây rồi. Nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn lòng, tại sao người khác theo đuổi nam thần lại dễ dàng như vậy, còn tới chỗ cô thì lại khó khăn như thế cơ chứ hả? Chẳng phải người ta luôn nói rằng con gái theo đuổi con trai thì chỉ cách một tấm tơ lụa thôi hay sao? Làm thế nào mà Tiểu Nhan lại cảm thấy theo đuổi Hàn Thanh như thể cách cả trăm ngàn vạn dặm, cả trăm ngàn tảng núi to lớn vậy. "Sao vậy hả? Có phải muốn đi tìm anh trai của mình hay không hả?" Hàn Mộc Tử hỏi một câu. Sắc mặt của Tiểu Nhan liền thay đổi, cô nhanh chóng lắc đầu và xua tay nói: "Làm gì có chứ, anh ấy không phải đang họp sao? Làm sao mà tớ dám đi làm phiên hả? Nếu như đi tìm anh cậu vào lúc này thì anh của cậu chac chắn sẽ càng thêm ghét bỏ tớ cho mà coi." Dù sao thì đối với một người đàn ông mà nói, khi mà anh ta đang chăm chỉ làm việc, mà bạn cứ thế xông lên làm phiền anh ta, mặc kệ người đó là ai thì cũng sẽ có loại cảm xúc phản kháng ghét bỏ. Bởi vậy, đối với điều này, Tiểu Nhan vẫn là rất có chút ý thức. "Được rồi, nhìn dáng vẻ tức giận của cậu kìa, không cần phải đáp lại đâu, tớ dẫn cậu đi dạo xung quanh một chút vậy, sau đó đợi giờ ăn cơm liền dẫn cậu vào gặp anh ấy.
Tiểu Nhan cũng không tiện để nói thêm bất cứ điều gì nữa, cô ta chỉ gật đầu và sau đó cùng Hàn Mộc Tử rời đi.
Buổi trưa.
Đồ ăn ngon cuối cùng cũng được dọn lên bản, người hầu ra vào tấp nập, dù sao thì tất cả mọi người đều biết cô chủ của nhà họ Hàn, Hàn Mộc Tử là bảo bối trong lòng của cậu chủ, cậu chủ nâng niu trong tay còn sợ sẽ vỡ nữa là.
Vì vậy, khi mà Hàn Thanh dặn dò thì tất cả người giúp việc trong nhà đều đề cao tinh thần lên tận mười hai phần. Làm hài lòng Hàn Mộc Tử, điều này cũng tương đương với việc làm hài lòng Hàn Thanh.
Nhìn thấy đủ dạng thức ăn đặt ở trước mặt, Hàn Mặc Tử suýt chút nữa là đã bị sốc, vô ý thức quay sang người giúp việc bên cạnh hỏi: "Hôm nay là ngày lễ gì đặc biệt à?"
Người giúp việc sửng sốt một cái, dường như chưa kịp phản ứng lại. Một lúc lâu sau, người giúp việc mới trả lời: "Thưa cô chủ Mộc Tử, hôm nay không có ngày lễ gì đặc biệt a, có việc gì sao a?"
Không phải ngày lễ gì đặc biệt, thế thì tại sao trên bàn lại có nhiều đồ ăn ngon đến như vậy a, Hàn Mộc Tử tự ngờ vực trong lòng. "Tôi nhớ ngày thường cũng không bày nhiều món ăn đến như vậy. Hôm nay lại làm nhiều món ăn như vậy. Tôi còn tưởng là có ngày lễ đặc biệt gì nữa cơ chứ."
Một người giúp việc lớn tuổi trong số những người giúp việc đó nghe vậy liền cười nói: "Cô chủ có lẽ là không biết, chỉ cần là ngày mà cô chủ trở về thì đối với nhà họ Hàn mà nói thì đều là ngày lễ đặc biệt, thậm chí còn quan trọng hơn cả ngày lễ hội nữa cơ đấy." Lời này vừa nói xong, những người giúp việc trẻ xung quanh cũng lập tức hùa theo, gật mạnh đầu vài cái và đồng thanh nói: "Đúng vậy, đúng vậy, cô chủ Mộc Tử vừa trở về, cậu chủ của chúng ta không biết là vui mừng đến cỡ nào. Đây là ngày lễ đặc biệt nhất của nhà họ Hàn chúng ta đấy."
Nhìn thấy một hàng khuôn mặt tươi cười của người giúp việc đứng trước mặt mình, lại nghĩ đến dáng vẻ của Hàn Thanh, Hàn Mộ Tử không hiểu sao lại có chút cảm động. Hàn Thanh có thể nói là rất chiều chuộng và thương yêu cô em gái này, nhưng cô lại luôn giấu diểm anh mình rất nhiều chuyện, ngay đến cả việc ở cùng một chỗ với Dạ Mạc Thâm, cô cũng không có chủ động nói cho Hàn Thanh biết.
Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử trong lòng đã có một quyết định. Cô đang nghĩ, nếu như hôm nay Hàn Thanh gọi cô trở về nhà ăn cơm, chỉ đơn thuần là ăn cơm thôi thì cô cũng sẽ chủ động thành thật mà khai ra hết với Hàn Thanh về chuyện của Dạ Mạc Thậm.
Còn nếu Hàn Thanh đã sớm biết chuyện này, vậy thì cô cũng sẽ trực tiếp thừa nhận.
Sau khi trong lòng quyết định xong, Hàn Mộc Tử cười với bọn họ một cái nói: "Được rồi, hôm nay thật sự là khiến mọi người vất vả rồi. Cảm ơn mọi người đã làm một bữa cơm ngon như vậy. Thời gian không còn sớm nữa, mọi người cũng nhanh đi ăn cơm đi." "Cám ơn cô chủ Mộc Tử, thế thì chúng tôi đi trước đây ạ. "Đúng rồi, cuộc họp video của cậu chủ cũng đã kết thúc rồi, cậu chủ sẽ xuống nhanh thôi ạ." "Được."
Sau khi mọi người rời đi, Hàn Mặc Tử nhìn ngó một vòng xung quanh, dường như vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của tên nhóc con đó.
Tên nhóc con Đậu nhỏ này không biết lại chạy bừa đến nơi nào chơi rồi?
Đậu nhỏ biến mất rồi thì cũng thôi đi, ngay cả Tiểu Nhan.... thế mà cũng không thấy bóng dáng đầu cả.
Rõ ràng trước đó còn ở cùng cô cơ mà, kết quả là cô chỉ vừa về phòng thay quần áo một chút thôi mà cô ta đã biến đầu mất tiêu rồi. Chẳng lẽ là không chịu đựng nổi nữa nên tự tìm đến chỗ Hàn Thanh rồi sao?