Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 687: Không muốn nhường bước



**********

Một giây sau, cô nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Hàn Thanh đã hơi nhạt đi, dường như cảm thấy hơi kinh ngạc.

Phản ứng như vậy, dường như đã nằm trong dự đoán của Hàn Mộc Tử, cô cúi đầu cần lấy môi dưới của mình với màu mắt phai nhạt, rất lâu sau mới nhỏ tiếng hỏi: “Anh à, anh biết ý của em là gì mà phải không?”

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trên khuôn mặt của Hàn Thanh hoàn toàn mất đi nụ cười, anh ta nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt. "Có ý gì?

Rõ ràng biết ý mà cô muốn nói là gì, nhưng mà lúc này lại trầm mặt lại mà hỏi cô có ý gì, Hàn Mặc Tử ngước mắt nhìn Hàn Thanh một cái, nhìn thấy trong đáy mắt bình tĩnh của anh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đây là... dấu hiệu trước khi tức giận.

Nếu như cô tiếp tục nói thêm. "Em muốn đăng ký với Dạ Mạc Thâm."

Hàn Mộc Tử nói thẳng ra một cách dứt khoát. Trong mặt của Hàn Thanh hiện thêm một tia nguy hiểm: "Em có biết chính mình đang nói gì không?" "Em biết." Hàn Mặc Tử ngẩng đầu, nhìn Hàn Thanh thật sâu: “Nếu như em đã nói ra rồi, thì sẽ không thay đổi đâu. Anh à, em là người trưởng thành, có quyền quyết định mọi chuyện của mình." “Lời nói này của em có nghĩa là, đang trách một người anh trai như anh lúc trước quan tâm nhiều chuyện quá sao? Hay là nói, kêu anh sau này không được những tay vào việc của em nữa?" Hàn Thanh nói, bên miệng nở ra một nụ cười như có như không, trông có vẻ rất tự ti. “Anh à, em biết là từ trước đến giờ anh vẫn luôn đối xử rất tốt với Mộc Tử, nhưng mà…….... "Anh liền hỏi em một câu, những việc mà khi trước anh ta làm tổn

Thương đến em, em đều quên hết rồi à?”

Hàn Mộc Tử: “

Không hề quên, làm sao có thể quên được chứ?

Một số ký ức khi đã khắc ghi vào trong xương tủy rồi, thì cho dù đến cuối đời cũng sẽ không xóa bỏ được những ký ức này. "Có rất nhiều chuyện, đều là có nhân có quả hết, lúc đó em cũng làm một số chuyện có lỗi với anh ấy, hai bên đều xí xóa cho nhau hết rồi.”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Hàn Thanh liền thay đổi, bỗng chốc tiến lên phía trước. "Chỉ như vậy là hai bên đã bỏ qua cho nhau à? Đứa em gái của nhà họ Hàn anh dễ bị lừa như vậy sao? Lúc trước khi về nước em đã nói như thế nào? Bây giờ thì sao?” "Anh!" Hàn Mộc Tử lớn tiếng kêu lên, lùi về sau một bước: "Đây không phải lừa gạt, đây chính là quyết định của bản thân em." “Vì vậy? Ngày hôm nay em không phải đến để bàn bạc với anh, chỉ là đến để báo cho anh biết thôi, có đúng không?”

Hàn Mộc Tử: “....

Điều này có phải trả lời như thế nào đây? Cô thật sự muốn mãi mãi ở bên nhau với Dạ Mạc Thâm, cũng đúng là muốn đến lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký rồi.

Nhưng mà, cô cảm thấy mình cũng nên nói việc này với Hàn

Thanh. “Là bàn bạc." Cô cúi đầu nói: "Nhưng mà..... Nếu như anh không đồng ý, em cũng sẽ không nhường bước đầu

Ảnh mắt của Hàn Thanh trầm xuống trông vô cùng đáng sợ, đột nhiên anh ta chợt nhìn lướt qua chiếc nhẫn kim cương ở trên tay của Hàn Mộc Tử.

Ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn hần lên, Hàn thanh tiến lên nằm lấy tay cô giơ lên nhìn một cái, thật sự là chiếc nhẫn kim cương.

Khi nãy lúc ăn cơm, sao anh lại không phát hiện ra?

Bây giờ nghĩ lại, là khi nảy lúc Hàn Mộc Tử đang ăn cơm, cố ý giấu cánh tay này ở dưới bàn, sợ người anh trai như anh ta nhìn thấy được.

Ha!

Thật là giỏi mà! "Anh ơi?" Cổ tay của Hàn Mộc Tử bị anh ta nằm đến đau, đôi lông mày thanh tú cau lại: "Anh buông em ra trước, anh nằm đau em rồi.” "Em còn biết đau à? Năm năm trước anh ta làm tổn thương em như thế nào, em đều quên hết rồi à?" "Anh." Hàn Mộc Tử giãy dụa muốn rút tay của mìn ra: "Anh buông em ra trước đã, em giải thích rõ ràng với anh."

Hàn Thanh nhìn cô với vẻ mặt dữ tợn: “Thôi đi."

Bỗng nhiên, anh ta buông tay ra, Hàn Mặc Tử lùi ra sau vài bước, Hàn Thanh cũng không để ý đến cô, trực tiếp quay lưng không nhìn cô nữa. "Anh sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho em đâu, chuyện này em cũng không cần phải giải thích nữa."

Hàn Mộc Tử: “..... Anh à?” “Nếu như em còn xem anh là anh trai của em, thì sự việc hôm nay xem như chưa từng nhắc đến, trở về đi “Nhưng mà vốn dĩ em vì chuyện này mà đến đây mà, em..... "Ha." Hàn Thanh cười lên một cách khổ sở: "Anh cho là em quay về ăn cơm, không nghĩ đến là đặc biệt quay về để lấy sổ hộ khẩu... Em thật đúng là đứa em gái tốt của anh “Anh

Nói đến đây, Hàn Mặc Tử cảm thấy càng không thể nói một cách rõ ràng được nữa.

Nếu như ngày hôm nay cô chắc chắn phải lấy số hộ khẩu, đoán chừng Hàn Thanh sẽ rất tức giận với đứa em gái này, nếu đã nổi giận, có thể sẽ cảm thấy thất vọng với cô.

Hơn nữa nếu như cô cưỡng ép phải lấy được sổ hộ khẩu, có thể sẽ làm tổn thương đến Hàn Thanh.

Vậy thì cô..... rốt cuộc có nên tiếp tục hay không? Hay là..... Hôm nay bỏ qua đi? Sang ngày khác lại nói tiếp? "Nếu như anh không cho em lấy sổ hộ khẩu, cũng không có vấn đề gì, hôm nay em đi trước, ngày khác lại đến.

Nói xong, Hàn Mộc Tử mới xoay người rời khỏi phòng sách. Sau khi Hàn Mộc Tử đi ra khỏi phòng sách, Hàn Thanh mới xoay đầu lại, nhìn về hướng mà cô đã rời đi, im lặng suy nghĩ.

Sau khi Hàn Mộc Tử đi xuống lầu, phát hiện Tiểu Nhan và Đậu nhỏ đều ở dưới lầu đợi mình, sau khi bị Hàn Thanh trách mắng một trận, cô cảm thấy vẻ ngoài của mình đều trở nên trông hơi chán chường.

Khẽ họ lên một tiếng, Hàn Mộc Tử bình tĩnh mà đi xuống lầu.

Tiểu Nhan yên lặng mà quan sát vẻ mặt của cô: "Làm sao vậy? Cãi nhau với anh cậu rồi?" "Không có. Hàn Mặc Tử lắc đầu: “Đêm nay chúng ta đừng ăn cơm ở đây nữa, hôm nay trở về trước đi.

Tiểu Nhan vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên buồn bã: "Không phải chứ? Mới đến chưa được bao lâu liền phải trở về rồi? Tớ còn chưa ở chung với anh cậu đủ mà..... "Hay là... để Đậu nhỏ ở lại đây, cậu cũng ở lại chăm sóc cậu bé?" “Tớ thấy được đó

Thế là sau khi hai người bàn bạc xong, Tiểu Nhan liền cùng với Đậu nhỏ tiếp tục ở lại nhà họ Hàn, Hàn Mộc Tử rời đi trước. Cô không có lái xe đến, cũng không có tài xế chở cô.

Vì vậy sau khi rời khỏi nhà họ Hàn, Hàn Mộc Tử một mình đi trên đường, cầm lấy điện thoại lại không có ý định gọi xe.

Bây giờ mọi suy nghĩ của cô đều hoàn toàn đặt trên cuốn số hộ khẩu, nếu như Hàn Thanh không đồng ý, cô nên thuyết phục anh ta như thế nào đây?

Suy cho cùng có người anh cưng chiều minh như vậy, cô thật sự cũng không thể làm anh ta đau lòng được, hoặc nếu như làm anh ta nổi giận rồi, nhưng mà bây giờ Hàn Thanh vừa nghe thấy cô nói muốn lấy sổ hộ khẩu đã tức đến vậy rồi, nếu như cô nói tiếp những lời tiếp theo, chỉ sợ là.....

Nghĩ đến điều này, Hàn Mộc Tử cảm thấy vô cùng đau đầu, vươn tay xoa xoa thái dương của mình.

Đây thật sự không phải là chuyện dễ làm.

Anh trai của cô không bằng lòng tiếp nhận Dạ Mạc Thâm, mẩu chốt của vấn đề này vẫn là ở trên người Dạ Mạc Thâm, có phải cần Dạ Mạc Thâm tự mình đi tìm Hàn Thanh mới có thể giải quyết vấn đề này hay không?

Nhưng mà….......

Trong lúc đang suy nghĩ, điện thoại của Hàn Mộc Tử đột nhiên rung lên.

Cô cúi đầu nhìn một cái, phát hiện là cuộc gọi của Dạ Mạc

Thâm.

Do dự một lúc, Hàn Mộc Tử mới tiếp máy. *Alo?" “Nghĩ cái gì mà ngẩn người đến như vậy?"

Hàn Mộc Tử: “A?" "Em đã đi được khoảng mười phút rồi đẩy, muốn cứ như vậy mà đi về biệt thự Hải Giang sao?"

Nghe vậy, Hàn Mặc Tử ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại không hề nhìn thấy bóng người nào, cùng lúc đó trong điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp. “Em quay đầu lại xem.” Hàn Mộc Tử quay đầu, nhìn thấy ở dưới ánh mặt trời chói chang, có một chiếc xe rất quen thuộc không xa ở phía sau mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.