“Cô gái đó bị làm sao vậy? Tôi thấy cô ta đi đi lại lại một hồi đã đập vỡ cái đĩa đấy rồi, hình như là cổ tình." Mạnh Tuyết U không quan tâm, vội vã quay lại phía sau vào phòng vệ sinh, sau đó rút điện thoại ra bắt đầu lên mạng đọc tin tức, sau khi xác nhận lại rằng toàn bộ những gì mình vừa thấy là sự thật, cô ấy siết chặt ngón tay trực tiếp đập vỡ điện thoại! Am!
Chiếc điện thoại đập vào tấm gương, phát ra tiếng động lớn rồi rơi xuống bồn rửa mặt.
Nhưng điều này vẫn không thể làm dịu cơn tức giận của Mạnh Tuyết U, cô ấy tiếp tục cầm điện thoại lên, ngay trên màn hình điện thoại là hình ảnh Hàn Mặc Tử mặc lễ phục.
Hàn Mộc Tử trong ảnh có làn da trắng nõn, chiếc cổ dài mỏng manh, toàn thân toả ra sự tinh tế.
Tất cả những điều này, vốn đều là của cô ta
Mạnh Tuyết U đau đớn trong tim, cầm điện thoại lên, dùng màn hình liên tục đập vỡ gương.
Âm!
Âm!
Ầm ầm!
Những tiếng động lớn không ngừng truyền ra từ phòng vệ sinh.
Các nhân viên bên ngoài không thể không cau mày trước âm thanh trong đó. “Tiếng gì vậy? Tôi nghe hình như là ở trong phòng vệ sinh. "Suyt, mau im miệng, ngoại trừ cái con trà xanh kia ra thì còn có ai dám kiêu ngạo như vậy nữa? Không biết cái gương trong phòng vệ sinh đã bị phá bao nhiêu mảnh rồi. "Cô ta thì sợ cái gì? Hỏng rồi dù sao cũng phải thay mới, ai sẽ vứt cô ta đi chứ?" "Cũng đúng, việc chỉ cần ngủ một giấc là tốt lên, cô ta đập cả cái tiệm này cũng chả sao.
Mạnh Tuyết U cứ đập phá điên cuồng, bộ dạng giống như điên điên rồ rồ, ngón tay cảm thấy đau nhức cô ta mới có phản ứng lại. Nhìn lại mới thấy gương bị vỡ rồi, bàn tay cũng bị đâm đến đau nhức.
Máu tươi giúp cô ta tỉnh lại một chút.
Mạnh Tuyết U nhìn vết đỏ hắn trên bàn tay, cái điện thoại với gương bị đập vỡ đến tan tành, cô ta cần môi dưới đây phẫn uất.
Tại sao?
Tại sao tiện nhân đó lại tốt số đến thế? Bản thân lúc đầu còn diễn bộ dạng dè dặt sợ hãi dài như thế, Hàn Thanh không nóng không lạnh với cô ta, sau đó cô ta liền nói với Dạ Mạc Thâm đã mang thai con của anh làm anh cũng không tin vào bản thân mình nữa.
Cô ta thì sao?
Ngay từ lúc đầu cô ta đã chỉ là cuộc hôn nhân thứ hai, còn mang theo nữ nhân đã chủng vào nhà họ Dạ, thế mà lại được Dạ Mạc Thâm xem trọng.
Đây là cái thế giới gì vậy, tại sao đàn ông lại điên khùng như
Mạnh Tuyết U vứt điện thoại đi, sờ lên khuôn mặt của mình. Cô ta có chỗ nào chưa tốt chứ? Sao có thể so được với Hàn Mặc Tử? Rõ ràng... cô ta chỗ nào cũng không kém cạnh cơ mà.
Tại sao ông trời lại yêu thích Hàn Mộc Tử hơn chứ? Hàn Mộc Tử ngồi ở sofa đợi rất lâu, không biết ngủ từ lúc nào, đợi đến khi cô tỉnh dậy mới phát hiện bản thân đã ngủ quên. the.
Liếc nhìn qua điện thoại mới có nửa tiếng trôi qua.
Trước đây khi cô vẫn còn làm ở Tập đoàn nhà họ Dạ, biết được mỗi cuộc họp có thể kéo dài đến mấy tiếng, đúng là một tập đoàn lớn, trao đổi thật là nhiều.
Cô ước tính cô đã ở đây đợi Dạ Mạc Thâm đến trưa rồi, nhưng nghĩ lại cũng không sao cả, đến trưa thì có thể đi ăn cơm trưa rồi.
Thế là Hàn Mộc Tử bèn duỗi người một cái, sau đó cầm điện thoại đi về phòng nghỉ.
Dạo gần đây không biết là có chuyện gì, vừa nhìn thấy sofa với giường là thấy mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ. Cũng không biết có phải là vì hôm qua đi ngủ muộn không.
Hàn Mộc Tử nhìn thấy giường ngủ trong phòng nghỉ, cảm thấy vô cùng chân ái, cô lên giường ngủ thiếp đi. Không lâu sau lập tức đi vào giấc mộng.
Không biết đã ngủ trong bao lâu, điện thoại rung lên, lông mi cô hơi động, sau đó mở mắt ra nhìn điện thoại.
Hình như có người tin cho cô?
Dụi đôi còn ngái ngủ, Hàn Tử cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên là có người nhắn tin cho cô, nội dung tin nhắn.
Hàn Mộc Tử liếc mắt, cho rằng mình đã đọc nhầm, lại cẩn thận nhìn lại một lần nữa, cô ngồi hẳn dậy, sau đó ngồi im lặng. Một lúc sau, lại có tin nhắn đến.
Cô thấy rất buồn ngủ, làm gì có thời gian quan tâm đến loại người này chứ, đặc biệt là sau khi cô ta làm ra những việc đe cô như thế.
Hàn Mộc Tử dứt khoát vứt điện thoại sang một bên, sau đó tiếp tục chuẩn bị ngủ.
Chắc là vì mãi không nhận được hồi âm của cô nên đầu dây bên kia cũng lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại cho
Hàn Mộc Tử bất lực nghe điện thoại. "Có chuyện gì?"
Glọng cô lạnh lùng, không có chút độ ấm nào.
Từ năm năm trước các cô đã không còn col Mạnh Tuyết U là bạn nữa rồi, năm năm sau cô ta làm ra những chuyện đó với cô... cũng cắt đứt luôn một chút tình cảm còn sót lại giữa bọn họ rồi. "Kiều, Kiều Kiều.
Một câu nói Kiều Kiều làm mũi Hàn Mộc Tử cay xè, ngẩn ngơ trong lòng. Thời gian dường quay trở về mấy năm trước, khi hai người cô với Mạnh Tuyết U vẫn còn là bạn tốt của nhau, làm bất kỳ việc gì cũng làm với nhau, ăn cơm cùng nhau, ngủ cùng nhau, thậm chí còn tầm cùng nhau.
Hơn nữa năm đó Mạnh Tuyết U vẫn luôn ghi nhớ trong lòng việc cô giúp cô ta, cho nên những cái tốt luôn nhường cho cô, món tiền cô ta chỉ cho đồ của họ còn nhiều hơn cô ta chỉ cho bản thân mình.
Năm đó cô đã nghĩ cô với Mạnh Tuyết U đã có thể là chị em tốt cả một đời này.
Chỉ là cô không nghĩ đến, ngay đến cả thân phận... cũng bị cướp đi mất.
Hừ, thật nực cười. "Đừng có gọi tôi như thế, tôi không tiếp nhận được." Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử càng lạnh lùng cắt ngang Mạnh Tuyết U.
Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó tiếng khóc nức nở truyền đến: “Kiều Kiều, cậu có phải vẫn trách tớ? Việc năm đó Tớ thật sự không cố ý, tớ biết tớ thực sự sai rồi, tớ nhất thời bị quỷ ám mới làm như thế, tớ hối hận làm rồi, cho nên tớ mới không ngừng bù đắp cho cậu, cậu cũng biết rồi đó. "Đúng vậy.”
Hàn Mộc Tử mím môi, điệu cười với ngữ khí đều toát lên vẻ châm biếm: "Cái này tôi biết, cô luôn đối xử với tôi rất tốt, mỗi lần có mua đồ gì tốt cho bản thân sẽ không thiếu thêm một phần của tôi, thậm chí còn mua cho tôi đô mà bản thân cô còn không có.
Khi đó cô nói tại vì chúng ta là chị em tốt của nhau, nhưng sau khi sự việc xảy ra tôi mới biết thì lúc đó chỉ là do cô lương tâm cần rứt. Để có thể chiếm lấy thân phận của tôi, cho nên mỗi lần dùng thân phận của tôi mua một món đồ gì đó cảm thấy tội lỗi, nên mới mua thêm một món cho tôi phải không?" "Kiều Kiều... tớ thực sự biết sai rồi, bây giờ cậu đã trở thành mợ nhà họ Dạ rồi, còn tớ... trở thành một con hề chả có gì, bây giờ tớ nhận báo ứng rồi, cậu có thể tha thứ cho tớ không?”
Hàn Mộc Tử: “
Đôi mắt cô nheo lại.
Thật sự cô không nghĩ đến cô ta tự dưng cầu xin cô tha thứ?
Theo như những gì xảy ra vào năm năm trước, Mạnh Tuyết U cũng không phải kiểu người đi cầu xin sự tha thứ từ người khác như thế này, cô nheo mắt bất mãn hỏi: “Cô muốn làm cái gì?" “Tớ, Tớ chỉ mong cậu có thể tha thứ cho tớ, tớ biết sai rồi Kiều Kiều à, cậu đến gặp tớ một lần được không?"
Gặp mặt? “Việc đến nước này, tôi cảm thấy có gặp cô thì có ý nghĩa gì nữa? Tuyết U, tôi thấy trước kia khi chúng ta là chị em tốt, cô làm chết con thỏ, kể cả việc theo dõi, tôi không tính toán với cô nữa. Tuy nhiên.... nếu sau này còn có chuyện gì, tôi sẽ xử lý mọi việc theo pháp luật, lần tới gặp nhau chính là ở quan toà.'