Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 693: Tôi muốn nguyền rủa các người



"Kiều Kiều, cậu nhất định phải tàn nhẫn với tớ như thế ư? Tớ biết tớ đã làm sai rất nhiều thứ, cho nên mới không nhịn được mà gọi điện xin cậu tha thứ, thế nhưng cậu thì sao? Tại sao không cho tớ một cơ hội? Vì tình cảm cũ của chúng ta gặp tớ một lần được không?"

Hàn Mộc Tử thật sự không muốn gặp mặt cô ta. Theo như chuyện Mạnh Tuyết U giết thỏ ấy và việc theo dõi trước kia, không biết lần này cô ta sẽ làm gì bản thân nữa. Hơn nữa thời điểm cô ta gọi điện thoại tới thật sự quá trùng hợp rồi.

Ngay sau khi tấm áp phích được tung ra, cô ta lập tức đã gọi điện tới chính tỏ cô ta cũng vừa mới nhìn thấy tấm áp phích đó, sau đó lại nảy sinh ra ác ý với cô. Nếu cô đơn phương độc mã đi gặp Mạnh Tuyết U, không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bây giờ trở nên phòng bị với bạn cũ, nói thật khiến cô vô cùng đau lòng, tuy nhiên Hàn Mộc Tử từ chối cô ta không chút hối hận. "Không, tôi phải tắt máy rồi, sau đừng liên lạc với tôi nữa, nếu cô còn tiếp tục quấy rầy tôi, tôi sẽ không khách khí nữa đâu." Cô trực tiếp ra lệnh đuổi người bằng giọng điệu lạnh lùng, thực sự không còn muốn có bất kỳ quan hệ gì với Mạnh Tuyết U nữa.

Hàn Mặc Tử.

Vừa nghe cô muốn tắt máy, Mạnh Tuyết U ở đầu bên kia càng vội vàng hơn, hét lên tên của cô, Hàn Mộc Tử nghe âm thanh chói tai ấy không khỏi nhíu mày.

Đôi mắt đẹp của cô sâu thêm vài phần, đây là không nhịn được nữa rồi sao?

Quả nhiên, giây tiếp theo cô đã nghe thấy tiếng Mạnh Tuyết U mằng cô: “Hàn Mộc Tử, cô nghĩ cô là ai? Bây giờ cô là mợ nhà họ Dạ rồi cô có thể tự cao tự đại? Cho nên quên hết những gì tôi đã làm vì cô trước đây sao! Tôi an ủi cô như thế nào khi cô phải chịu oan ức lúc cô mới gả vào nhà họ Dạ? Cô tự mình nghĩ cho, tôi bây giờ chỉ mong cô đến gặp tôi một lần, cô lại không chịu

Hàn Mộc Tử:

Cô đưa tay day trán, luôn cảm thấy đang ngủ mà bị làm phiền rất là đau, sau khi im lặng một lúc, Hàn Mộc Tử mới nói lại cô ta: “Cô nói đúng, lúc tôi mới gả vào nhà họ Dạ tôi đúng là rất vất vả,

Nói cho cùng, tôi thật sự rất biết ơn sự chăm sóc của cô, chủ động giúp đỡ tôi điều tra ra sự thật, sau đó để lại hậu quả cho tôi, còn tạo ra hình ảnh sai lệch về tôi. À tôi nhớ ra rồi, lúc đó cô còn ra sức làm mối cho tôi với Dạ Lầm Hàn, có đúng không?

Nói đến đây, Hàn Mộc Tử không khỏi khẽ cười nhẹ một tiếng, nhưng chỉ là tiếng cười nhàn nhạt mang theo sự giễu cợt và chua xót. “Lúc đó cô còn nói, cô là vì tôi? Vì sợ tôi ở với Dạ Lầm Hàn sẽ phải chịu khổ... Tuyết ( cô có biết không? Lúc đó tôi tin tưởng cô biết bao, chỉ cần là cô nói tôi đều sẽ tin hết. “Nhưng kết quả thì sao?" "Kết quả điều tra ra là giả, miệng nói là vì tốt cho tôi cũng là giả, thậm chí còn đánh cấp danh tính của tôi. Vậy thì để tôi đoán, sau khi tôi giúp cô, cô không những không cảm ơn mà cô còn cướp đi luôn thân phận của tôi. Mạnh Tuyết U, đồ trên người người khác có phải luôn tốt hơn đồ của cổ? Thân phận, đàn ông, cái gì cũng muốn cướp"

Nói xong những lời này, Hàn Mộc Tử đã thành công nghe được tiếng hít thở từ đầu bên kia, như thế Mạnh Tuyết U không thể thở được. "Xem ra cô biết hết rồi." Cô ta nói một cách chua chát. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng vẻ như sắp khóc của Mạnh Tuyết U, cô nói một cách gay gắt: "Cô nghĩ là tôi tự nguyện sao? Hàn Mộc Tử, cô nghĩ tôi muốn cướp đi thân phận của cô sao?

Nếu không phải là vì mẹ tôi làm rơi mất tôi, ba tôi lại là một tên nghiện cờ bạc, thua tiền rồi còn đi uống rượu, về nhà bắt đầu bạo hành tôi, bọn họ đều coi tôi là rác rưởi, chỉ có cướp đi thân phận này tôi mới có thể thay đổi tất cả! Cô biết không? Sau khi tôi trở thành mợ của nhà họ Dạ, những người trước kia bắt nạt tôi bây giờ đều đến xin lỗi tôi, phải lấy lòng tôi, đây chính là thế giới thực tại.” “Nếu không phải vì những thứ này, tôi cũng không thèm cướp đi thân phận của, cô căn bản không hiểu! Cô không biết trước đây tôi khổ cực như thế nào!

Hàn Mộc Tử: “ Đến bây giờ cô vẫn không hiểu sao?" “Tôi phải hiểu cái gì?” “Cô nghĩ thế giới không công bằng với cô, cho nên mới đi cướp những thử thuộc về người khác, người khác có cô cũng phải có, thể cô có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Bỏ đi, việc đến nước này cô vẫn giữ cái thái độ đó, xem ra cả đời này cô sẽ không thay đổi. Nói tóm lại, khuyên cô một câu, tự thu xếp ổn thoả đi."

Nói xong, Hàn Mộc Tử muốn ngay lập tức tắt máy.

Mạnh Tuyết U ở đầu dây bên kia lại bắt đầu la hét: "Hàn Mộc Tử! Tôi mới không muốn tự giải quyết, bây giờ tôi phải khổ cực như thế này đều là do cô, cô có tư cách gì mà ở đó nói tôi? Tôi nói cho cô biết, cô nghĩ Dạ Mạc Thâm thực lòng đối xử với cô sao? Không! Không hề! Anh ta chỉ là cảm thấy mắc nợ cô năm năm trước thôi, bây giờ muốn bù đắp cho cô! Nếu anh ta thực sự yêu cô, năm năm trước các người sẽ không chia tay, cô đã trở thành mợ nhà họ Dạ, cô cả đời này sẽ không nhận được hạnh phúc. Tôi muốn nguyền rủa các người, nguyên các người sẽ không bao giờ đến với nhau, có đến với nhau cũng không được hạnh phúc!

Tút tút tút... Mạnh Tuyết U vẫn đang diễn cuồng chửi bới, điện thoại cũng đã không ngừng truyền tới những âm thanh bị đứt đoạn, cô lặng người đi, sau đó lại tiếp điên cuồng gọi điện thoại, sau đó nhận ra mình đã bị cho vào danh sách đen rồi.

Hàn Mộc Tử vốn định sẽ ngắt điện thoại trong hoà bình, ai biết được cô ta lại điên cuồng nguyền rủa mình như thế, nhất thời không chịu được mặt biển xanh biến trắng.

Cô ngay lập tức tắt máy và cho dãy số ấy vào danh sách đen.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, mấy lời nguyền rủa của Mạnh Tuyết U vẫn cứ văng vàng trong tâm trí cô, âm thanh của cô ta rất chói tai làm cô vô cùng khó chịu.

Hàn Mộc Tử nhàn nhạt cảm giác được ngón tay mình đang run rẩy.

Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần mới ổn định lại được tinh thần,

Lại lần nữa mở mắt ra, Hàn Mặc Tử đặt điện thoại sang một bên, lại nằm xuống.

Bạn tốt cũ quay lưng lại với nhau đến mức như vậy, cô đúng là không lường trước được, trước kia khi gặp Mạnh Tuyết U ở trong nhà ăn, cô từng thấy đau lòng và khó xử.

Về sau thì nhẹ nhõm hơn rồi.

Có lẽ có những người trong cuộc đời này chỉ là một mối duyên phận bé nhỏ.

Sau khi hết duyên, hai người sẽ không thể nào lại tiếp tục được nữa!

Nhưng cô không ngờ rằng sự đố kỵ của Mạnh Tuyết U lại mạnh như vậy, ngay lúc này lại gọi điện đến cho cô.

Nghĩ tới mấy điều này, mi mắt cô lại thấy nặng thêm, tuy nhiên không biết như thế nào trong thâm tâm cô vẫn không thể nào bình tĩnh được, dù buồn ngủ nhưng cũng không ngủ được.

Hàn Mộc Tử dứt khoát đứng dậy, lấy điện thoại lướt xem các mục giải trí trên điện thoại, lúc này cô mới dần đi những lời

Mạnh Tuyết U mới nới vừa nãy, tâm tình cũng dần dần bình ổn lại, sau đó cô mới để điện thoại xuống, tiếp tục tiến vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.