Hàn Mộc Tử trước gì chỉ từng nghe câu nói này trên TV, lúc đó cô chỉ cảm thấy điều này thật vô căn cứ và vô nghĩa nốt, làm sao có thể nói việc nhìn thấy máu lại là xui xẻo được cơ chứ?
Nhưng bây giờ, nhìn thấy vết máu, Hàn Mộc Tử bắt đầu cảm thấy bối rối. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngày hôm nay của cô vẫn luôn rất ổn cho đến khi đánh vỡ cái cốc, trợ lý của nhà tạo mẫu lại nói một câu như vậy, nó như một cái dắm đậm trong trái tim của Hàn Mặc Tử. Cô cảm thấy như trái tim mình bị chèn ép nặng nề.
Cảm giác này...
Tiểu Nhan đi đến bên cạnh Hàn Mộc Tử, muốn xem viết thương ở chân cô nhưng đột nhiên cô nhấc điện thoại lên, điên cuồng gọi cho Dạ Mạc Thâm. Mí mắt cô giật liên hồi, tim cô đang đập nhanh dồn dập, nó khiến Hàn Mộc Tử sợ hãi, cô sợ sẽ có tai nạn xảy ra với anh. "Đừng lo lắng về chuyện đó." Tiểu Nhan, người đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối- an ủi cô: "Trợ lý chỉ nói bậy thôi, đừng quan tâm."
Trợ lý cũng nhận ra cô vừa lỡ mồm, cho dù thật sự là điều không may, lúc quan trọng như này cô cũng không thể nói vậy được, thật vô ý làm sao.
Cô nhanh chóng bước tới, cúi đầu xin lỗi Hàn Mặc Tử: “Thực xin lỗi cô Hàn, câu nói vừa rồi là tôi vô ý mà thôi. Cô đừng để ý, tôi thật sự không cố ý đâu.
Nhà tạo mẫu cũng đỡ lời: “Đúng vậy, cô Hàn, những lời xui xẻo này đừng nên nhớ làm gì. Hôm nay là ngày lành, không có gì phải lo lắng cả. Lễ cưới sắp diễn ra, xin cô hãy ngồi xuống để tiếp tục trang điểm “Đúng, Mộc Tử, không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng về việc đó. Tiểu Nhan cũng thuyết phục cô.
Hàn Mộc Tử không thể nào an tâm, cô vẫn lo lắng khi nghe giọng tổng đài lạnh lùng vang lên trong điện thoại. Tuy vậy, thấy mọi người lo lắng cho mình như vậy, cô cảm thấy dường như mình đã quá mọi chuyện lên.
Lúc này Mạc Thâm đang ở trên máy bay, chuyến bay chưa đến nơi nên chắc không thể mở máy là chuyện đương nhiên.
Hàn Mộc Tử nhìn vết thương nhỏ ở chân rồi lại nghĩ đến lời trợ lý nói, cô cảm thấy từ sau khi mang thai dường như mình đã quá nhạy cảm và suy nghĩ nhiều, hắn đó là lí do tại sao cô có dao động cảm xúc lớn như vậy chỉ vì một cái cốc vỡ.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh tinh thần rồi nói: “Em không sao, em vào nhà vệ sinh một lát."
Hàn Mộc Tử đi vào nhà tắm điều chỉnh cảm xúc xong, khi ra ngoài vẫn thấy mọi người nhìn mình đầy lo lắng, cô cố cong môi cười, nói: “Em không sao, chúng ta tiếp tục trang điểm đi.”
Tiểu Nhan bước đến gần, nhẹ nhàng hỏi cô: “Mộc Tử, cậu không sao chứ” "Ừm, không phải sắp tổ chức hôn lễ sao, chúng ta hãy tiếp tục đi.”
Sau đó, nhà tạo mẫu cố gắng thận trọng hết mức có thể, có lẽ là do trước đó không khí không tốt, giờ đây bầu không khí của cả phòng như đông cứng lại, mất dần đi sự vui vẻ. Kể từ khi trợ lý lỡ mồm nói điều không nên nói, mọi người cũng im lặng không dám trò chuyện gì nữa.
Hàn Mộc Tử cũng im lặng, không nói gì nữa.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị hoàn hảo, mọi người dần dần đến đông đủ hơn vì đã sắp đến thời gian diễn ra lễ cưới.
Địa điểm tổ chức tiệc cưới cách đây khoảng nửa tiếng đồng hồ, việc chụp ảnh được bố trí xen giữa nên trước khi đám cưới tổ chức khoảng một tiếng rưỡi thì chú rể sẽ đưa phù rể đến đón dâu, cha mẹ của hai bên cũng sẽ xuất hiện.
Cha mẹ của Dạ Mặc Thâm đã qua đời còn người thân thực sự của Hàn Mộc Tử chỉ có anh trai, vì vậy, hôn lễ này của cả hai được đơn giản hóa, chú rể sẽ trực tiếp đến đón cô dâu.
Sau khi kiểm tra thông tin chuyến bay của Dạ Mặc Thâm, Hàn Thanh mím đôi môi mỏng: "Nơi đây cách sân bay không xa. Sau khi xuống sân bay cậu ta sẽ trực tiếp lái xe đến đây."
Hàn Mộc Tử đã trang điểm xong, ngồi trên chiếc giường tân hôn đã được trang tri sẵn chờ đợi, cầm bó hoa cưới trong tay.
Tiểu Nhan đang mặc trang phục phù dâu trang điểm ở bên cạnh cô, khi nhìn thấy Hàn Thanh, cô không dám đối mặt với anh, dù sao trên mắt cô đang có một quầng thâm lớn như vậy.
Thực sự muốn chết mà.
Vốn dĩ muốn dùng trạng thái tốt nhất để đi gặp người đàn ông mình thích, cuối cùng lại...
Cô bị mất ngủ, hai mắt thâm đen dù đã được chuyên viên trang điểm đánh phấn che đi nhưng có lẽ vì ngủ không ngon giấc nên tình trạng da của cô cũng có chút xuống sắc, dù thế nào đi nữa thì cô cũng không tài nào hài lòng với bản thân minh hôm nay được.
Vì vậy, Tiểu Nhan chỉ có thể nép vào bên người Hàn Mộc
Tử, cúi đầu nghe Hàn Thanh nói. "Vâng." Hàn Mộc Tử gật đầu đáp.
Hàn Thanh nhìn cô một hồi lâu, thấy cô không có nửa phần hứng thú hay vui vẻ của người sắp thành cô dâu, ánh mắt anh liền rơi vào Tiểu Nhanh bên cạnh cô.
Ánh mắt Hàn Thanh có chứt bức người, chiếu vào trên người Tiểu Nhan khiến cô cảm giác được. Cô khẽ liếc nhìn Hàn Thanh liền thấy anh đang nhìn mình, cô vội cúi đầu xuống, tim đập dữ dội.
Làm thế nào bây giờ?
Hàn Thanh đang nhìn cô? Tại sao anh ấy lại nhìn mình? Anh ấy có thấy quầng thâm của mình không?
Nghĩ đến đây, tầm mắt đó vẫn rơi vào trên người cô. Tiểu Nhan thật sự không biết vì sao Hàn Thanh lại đột nhiên nhìn cô, cuối cùng cô chỉ có thể đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa.
Rốt cục cũng đợi được đến lúc cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn mình, Hàn Thanh tất nhiên sẽ không buông qua cơ hội này, nhìn thẳng vào mắt cô, đưa tay ra vầy.
Tiểu Nhan sững sờ nhìn anh rồi đưa ngón tay chỉ vào chính mình.
Hàn Thanh gật đầu, xoay người bước ra ngoài. "Mộc Tử, mình ra ngoài một lát." Tiểu Nhan cúi xuống thấp giọng nói với Hàn Mộc Tử, thấy cô gật đầu bèn đi ra ngoài.
Sau khi đi theo Hàn Thanh đến một nơi yên tĩnh, Tiểu Nhan phát hiện tim mình đang đập nhanh liên hồi, cô lo lắng cần chặt môi dưới hỏi Hàn Thanh cao lớn trước mặt mình: “Anh... Anh gọi em ra, có chuyện gì vậy?”
Kể từ khi thổ lộ tất cả với anh lần trước, Tiểu Nhan không muốn gọi anh là anh Hàn nữa bởi vì cô luôn cảm thấy gọi như vậy khiến cả hai trở nên thật xa lạ.
Hàn Thanh xoay đầu lại, dùng ánh mất phức tạp liếc nhìn Tiểu Nhan, nhìn thấy quảng xanh đen dưới mắt cô, nhếch môi hỏi: "Mộc Mộc bị sao vậy?"
Ánh sáng trong mắt Tiểu Nhan mờ nhạt đi đôi chút nhưng vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của Hàn Thanh: "Có lẽ bởi cô ấy lo lắng, trong lòng cũng có chút bồn chồn nên mới vậy.” “Lúc này Dạ Mặc Thâm không xuất hiện, quả thực là đủ phiền toái." Hàn Thanh mím đôi môi mỏng, nói: "Để tôi xem, hôm nay cô là phù dâu của em ấy đúng không? Cô có thể làm ơn xoa dịu cảm xúc của em ấy được không, về việc DẠ Mặc Thâm tôi sẽ giải quyết cậu ta sau.
Tiểu Nhan ngây ngốc gật đầu: "Được."
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh: "Anh không có gì muốn hỏi nữa ư?"
Hàn Thanh khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tiểu Nhan: “...
Ồ, cô nghĩ Hàn Thanh ít nhất cũng sẽ hỏi vài điều gì đó về bản thân mình, nhưng, cô không ngờ... Anh ấy gọi cô đến chỉ vì em gái mình. "Không, không sao, vậy em đi vào trước." Tiêu Nhan nói xong muốn xoay người rời đi thì chợt sau lưng cô vang lên tiếng nói của Hàn Thanh: “Quầng thâm dưới mắt em là là làm sao vậy?"