Hàn Mặc Tử bị đám người này vây quanh làm cho đầu óc choáng váng, hơn nữa mùi nước hoa trên người họ vô cùng nồng nặc hòa lẫn với mùi rượu tạo nên cảm giác vô cùng khó chịu.
Hàn Mộc Tử cảm thấy bản thân như bị trúng độc đến nơi rồi.
Cô muốn rời khỏi đây nhưng George còn chưa trở về nữa, Dạ Mạc Thâm sẽ đến sao? Bỗng nhiên Hàn Mộc Tử cảm thấy bản thân giống như bị lừa rồi, ở những nơi như thế này loại người gì cũng có, mùi nước hoa, mùi rượu hòa cùng mùi thuốc lá nồng nặc tạo nên một không gian hỗn độn, sao anh có thể tới những nơi như thế này được cơ chứ.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử lại càng muốn rời đi, cô cười cười khẽ nói: “Ngại quá, tôi xin phép đi vệ sinh một chút.
Tiện thể xem George thế nào rồi, phải nói chuyện rõ ràng với anh ta mới được.
Nhưng ai ngờ khi cô vừa chuẩn bị đứng dậy kéo cô lại, ấn cô ngồi trở lại vị trí. thì một bàn tay “Đừng sốt ruột, George chỉ đi gọi điện thoại thôi mà, cô cũng muốn theo ra ngoài sao?"
Một giọng Việt Nam không quá chuẩn vang lên.
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc này cô mới phát hiện ra chính là tên đàn ông nước ngoài dùng tiếng Anh nói chuyện khi cô mới bước vào. Mà lúc này, anh ta khẽ nheo mắt, ngồi xuống bên cạnh cô, trong tay còn lắc lư một chén rượu, ánh mắt sắc bén nhìn cô chăm chăm.
Hàn Mộc Tử nhíu mày, những lời anh ta nói lúc trước khiến cô vô cùng khó chịu, lúc này anh ta còn ngồi xuống bên cạnh cô, dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Về mặt Hàn Mặc Tử trở nên thâm trầm, giọng nói cô cũng lạnh lẽo hơn. “Anh này, tôi có thể hiểu được tiếng Anh.
Rõ ràng đối phương có chút bất ngờ nhưng sau đó anh ta rất nhanh đã phản ứng lại, anh ta nhún vai tỏ vẻ không sao cả: "Vậy thì sao chứ?"
Vậy thì sao chứ?
Không ngờ anh ta lại không có chút xấu hổ nào, cô bắt đầu lo lắng thay cho chỉ số thông minh của anh ta, anh ta rốt cuộc có biết suy nghĩ hay không vậy, có điều nhìn vẻ mặt và ánh mắt anh ta có lẽ cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì
Cô không thể tiếp tục ngồi ở đây được nữa.
Hàn Mộc Tử không thèm nhìn anh ta, cô trực tiếp đứng dậy, không ngờ người đàn ông nước ngoài kia lại tiếp tục giữ cô lại. “Buông ta. Hàn Mộc Tử muốn đẩy tay anh ta ra.
Tay anh ta nóng rực, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cô. “Vội cái gì chứ? Thật ra, cô không phải người phụ nữ của Uất Trì Thầm đúng không?”
Hàn Mộc Tử chỉ muốn cho anh ta một cái bạt tại ngay tức khắc, cô cố gắng kiềm chế, gắn giọng nói: "Anh này, mời anh buông tay ra"
Bởi vì tức giận mà đôi mắt cô khẽ nheo lại, đôi mắt vốn dĩ trong veo như mặt hồ phẳng lặng lúc này như bị ai ném vào một hòn đá, tạo nên một đợt sóng lăn tăn nhưng vẫn đẹp để hút hồn như cũ.
Đàn ông ngoại quốc bình thường đều chơi với mấy người phụ nữ gợi cảm quyến rũ nhưng cá nhân anh ta lại có hứng thú đặc biệt với những cô gái trông có vẻ thanh thuần như sinh viên này.
Có điều dáng người thật sự là ngây ngô quá mức, không biết là có thể khơi lên cảm giác hay không. Thế nhưng khi nhìn gần anh ta lại nhận ra được một sức hút kỳ lạ tỏa ra từ người Hàn Mộc Tử, khiến người ta khó mà kìm lòng được.
Anh ta có dự cảm rằng nếu như hôm nay có thể lừa cô lên giường thì chắc hẳn sẽ là một đêm hoàn mỹ.
Trong lòng anh ta đã bắt đầu có chủ ý, anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô “Tức giận cái gì chứ? Tới thì cũng đã tới rồi, ngồi đây uống với tôi vài ly đi?" Nói rồi, anh ta đưa chén rượu tới: "Uống xong chén này tôi sẽ để cô ngồi xuống nhé?"
Hàn Mộc Tử ngày người ra
Cô vẫn cố gắng kiềm chế, nhắc nhở bản thân chịu đựng thêm một lúc nữa, ly rượu kia cô cũng không động tới.
Đúng lúc này George đã quay trở lại.
Thấy cảnh tượng như vậy, anh ta vội vàng chạy tới giữa hai người, muốn đẩy cánh tay của tên đàn ông nước ngoài đang túm lấy tay Hàn Mộc Tử ra, nhưng tên đó nhất quyết không chịu buông.
George nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói với anh ta “Anh không muốn sống nữa sao? Đây là người của Uất Trì
Thâm”
Tên đàn ông nước ngoài không thèm để ý, anh ta nhún vai trêu chọc nói: "Chỉ có anh nói như vậy mà thôi."
Nói rồi, anh ta lại nhìn về phía Hàn Mặc Tử, dưới ánh đèn trông cô xinh đẹp hơn nhiều so với anh ta nghĩ, càng nhìn càng thấy vừa ý. “Uất Trì Thậm chưa thừa nhận, hơn nữa." Anh ta cố ý kéo dài câu cuối: "Anh gọi điện thoại cho anh ấy chưa? Anh ấy sẽ tới sao?”
George do dự: "... Ai nói anh ta không tới chứ?"
Tên đàn ông nước ngoài có vẻ càng chắc chắn hơn: "Vậy thì tốt, anh gọi một cuộc điện thoại cho Uất Trì Thâm trước mặt mọi người, để anh ấy nói chuyện với cô gái này, xem anh ấy có tới hay không?"
George nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Con mẹ nó chứ
Thế này không phải làm khó anh ta sao?
Rõ ràng vừa rồi ở bên ngoài anh ta có nói Hàn Mộc Tử đang ở đây cùng anh ta, kết quả là Dạ Mạc Thâm trực tiếp tắt máy. Bây giờ lại bảo anh ta gọi điện thoại cho Uất Trì trước mặt mọi người, vậy Hàn Tử phải giấu mặt vào đâu đây?
Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Sắc mặt George tối sầm lại, anh ta nghiêm túc nói: "Tôi nói là người của Uất Trì Thâm thì chính là người của Uất Trì Thâm, mấy người còn không hiểu sao? Nếu không phải người anh ta coi trọng thì sao tôi dám tùy tiện ăn nói lung tung chứ?"
Mọi người: “
Lời này nghe cũng có lý, cũng có thể là như vậy.
Thế nhưng khi nhìn Hàn Mộc Tử, vẫn cứ cảm thấy. Khả năng cô được Uất Trì Thầm nhìn trúng là vô cùng nhỏ.
Vẫn có không ít người muốn xem trò hay, bắt đầu sôi nổi trêu chọc: "Ôi, dù có phải người phụ nữ của Uất Trì hay không thì cũng chẳng quan trọng, cho dù cô không phải thì chúng tôi cũng sẽ không cười nhạo cô. Có điều không thể nào lừa mọi người được, nếu thật sự là người phụ nữ của Uất Trì Thâm vậy thì để chúng ta ba mặt một lời, cô gọi điện thoại cho anh ấy xác nhận một chút có được
Một người phụ nữ đứng dậy, dáng người uốn éo, không hề có ý tốt nhìn Hàn Tử, cô ta chắc chắn muốn làm cô xấu mặt.
Hàn Mặc Tử đương nhiên hiểu rõ ý đồ của cô ta, đôi môi đỏ của cô khẽ cong lên, cô lạnh lùng cười nói: "Chuyện giữa tôi và anh ấy sao phải báo cáo với các người chứ? Hay là Uất Trì Thâm có ở bên ai thì cũng phải báo cáo cho mấy người?"
Ăn nói táo bạo như vậy, mọi người ai nấy đều giật mình, liếc mắt nhìn nhau. Hàn Mặc Tử liếc nhìn tên đàn ông nước ngoài kia, cô lạnh lùng nói tiếp: "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, buông tay tôi ra."
Giọng nói của cô lúc này lạnh lẽo y như dáng vẻ lạnh lùng thường thấy của Uất Thâm, mọi người bắt đầu bản tín bán nghi về quan hệ của cô và Uất Trì Thầm.
George bắt đầu có chút choáng váng.
Anh ta vốn tưởng rằng Uất Trì Thâm chắc chắn sẽ tới đây tỉnh sổ với mình, nếu không thì sao anh ta dám đưa Hàn Mộc Tử tới nơi như thế này chứ
Thế nhưng tên đàn ông nước ngoài có vẻ như đã chắc chắn như đinh đóng cột rằng Hàn Mộc Tử không có quan hệ gì với Uất Trì Thâm, nghe cô uy hiếp như vậy anh ta không những không buông ra mà vẻ mặt còn càng thêm đắc ý.
Ồ, cơ hội cuối cùng? Vậy thì chỉ bằng để tôi hỏi cô một vấn đề, nếu như cô có thể trả lời được thì tôi sẽ buông tha cho cô, sao hả?"
Hàn Mộc Tử thấy anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ, ánh mắt cô nhìn về phía ly bia ở sau anh ta. Giọng nói cợt nhả của tên đàn ông nước ngoài lại vang lên lần nữa. “George nói cô là người phụ nữ của Uất Trì Thâm, vậy cô nói xem, cô đã ngủ cùng Uất Trì Thâm chưa?"