Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 782: Chúng ta cùng đi tìm mẹ được không



**********

Cùng cùng Hàn Mặc Tử cũng thuyết phục được Đậu Nhỏ Cũng có thể nói là Đậu Nhỏ không còn cách nào khác, nếu như Hàn Mặc Tử không đồng ý, cậu bé cũng không dám làm trái ý cô. Sau khi tắt điện thoại, Đậu Nhỏ vẫn luôn rầu rĩ không vui, đáng thương ngồi ở một góc.

Khi Tiểu Nhan tiến vào, cô có chút buồn cười đi tới bên cạnh cậu bé “Làm gì thế? Dáng vẻ như bị ai bắt nạt vậy?”

Đậu Nhỏ hừ một tiếng, xoay người không để ý đến Tiểu Nhan. "Để dì đoán xem nào." Tiểu Nhan tủm tỉm cười, xoay người vòng đến trước mặt Tiểu Nhan, đôi tay cô đặt lên vai cậu bé: “Có phải lại lén lút gọi điện thoại cho mẹ, sau đó lại bị từ chối phũ phàng đúng không?" “Dì Tiểu Nhan, dì hư quá." Đậu Nhỏ ngẩng đầu, thở phì phò trừng mắt liếc Tiểu Nhan một cái.

Dáng vẻ này của cậu bé thật sự khiến Tiểu Nhan không nhịn được mà ôm bụng cười phá lên. Sau đó, thấy khuôn mặt tức giận của Đậu Nhỏ, cô ấy kh lưng cúi xuống véo má cậu bé một cái “Được rồi, dì Tiểu Nhan không phải người xấu, không phải sắp đến Tết rồi sao? Dì đoán là mẹ cháu sẽ nhanh chóng thu phục được ba cháu, sau đó đưa anh ấy về ăn Tết thôi."

Đậu Nhỏ bĩu môi nói: “Cháu thèm vào mà tin, hình như mấy ngày nay mẹ chẳng có tiến triển gì, mọi chuyện còn như tệ hơn, Đậu Nhỏ đúng là đáng thương mà, dì Tiểu Nhan, dì giúp Đậu Nhỏ được không?”

Tiểu Nhan: "Hả?" “Dì đồng ý với Đậu Nhỏ nếu đến Tết mà mẹ còn không đưa ba về thì dì sẽ đưa Đậu Nhỏ đi tìm mẹ có được không?”

Nói rồi, Đậu Nhỏ lập tức trở nên hưng phấn, đôi mắt đen láy không giấu nổi niềm vui, “Há." Tiểu Nhan có chút khó xử, cô cần môi nói: "Chuyện này... hình như không được hay cho làm? Nếu như đến lúc đó mẹ cháu không đồng ý mà dì lại tự ý đưa cháu qua đó thì mẹ chắc chắn sẽ tức giận với dì." "Dì Tiểu Nhan. Ánh mất Đậu Nhỏ trở nên tức giận, mang theo vài tia lạnh lẽo: "Lúc trước di nói muốn phát triển quan hệ với cậu, là Đậu Nhỏ giúp di, dì nói gì Đậu Nhỏ cũng đồng ý. Đậu Nhỏ giúp dì Tiểu Nhan nhiều như vậy, bây giờ Đậu Nhỏ kêu gì Tiểu Nhan giúp Đậu Nhỏ có chút việc mà dì Tiểu Nhan cũ từ chối."

Nói rồi, Đậu Nhỏ giơ tay ôm lấy mặt: "Đậu Nhỏ thật là đáng thương.

Tiểu Nhan nhất thời không biết nói gì.

Rõ ràng cô ấy biết tên nhóc này đang diễn trò trước mặt mình nhưng Tiểu Nhan vẫn cảm thấy bộ dạng của Đậu Nhỏ vô cùng đáng yêu, khiến người ta không khỏi động lòng, cô ấy phải làm sao bây giờ? Tiểu Nhan nặng nề ho khan hai tiếng, sau đó cười nói: “Đừng làm loạn như vậy chứ Đậu Nhỏ, cháu không biết yêu cầu của cháu khiến người ta khó xử như thế nào sao, hơn nữa chuyện này và chuyện của dì Tiểu Nhan không giống nhau, cháu đừng có làm khó dì Tiểu Nhan chứ.

Nói rồi, Tiểu Nhan thẳng thừng xoay người, cô muốn rời khỏi cái nơi thị phi này ngay lập tức.

Bây giờ không đi thì bao giờ đi mới phải đây? Đậu Nhỏ mà kéo cô xuống hố thì xong đời. “Dì Tiểu Nhan, nếu dì cứ như vậy mà rời đi, vậy Đậu Nhỏ sẽ không giúp dì và cậu nữa." Đậu Nhỏ nhìn bóng dáng chuẩn bị rời đi của Tiểu Nhan, vẻ mặt uy hiếp nói Bước chân của Tiểu Nhan chợt dừng lại, cô ấy quay đầu liếc mắt nhìn Đậu Nhỏ một cái.

Tên nhóc ngôi ở đó rõ ràng lúc trước còn có dáng vẻ đáng thương, rầu rĩ không vui như bị người ta bỏ rơi, vậy mà bây giờ thì sao chứ?

Bộ dạng bình tĩnh, đôi mat đen láy tràn đầy tự tin. Ôi ôi ôi!

Rõ ràng chỉ là một đứa bé, sao có thể có vẻ mặt này được chú?

Nó vẫn còn là một đứa trẻ bình thường sao?

Không! không hề

Tiểu Nhan tự nhủ trong lòng.

Đậu Nhỏ không phải là một đứa trẻ bình thường, cậu bé là con trai của Dạ Mạc Thâm, chủ Tập đoàn Dạ Thị, có gen trội như vậy, Đậu Nhỏ sao có thể bình thường được.

Không, chắc phải nói là ở cái tuổi này mà có chỉ số thông mình như vậy, hoàn toàn là do thừa hưởng từ ba mẹ cậu bé.

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lại càng thêm sợ hãi.

Cũng không biết tương lai đứa bé thứ hai trong bụng Hàn Mộc Tử sẽ có gen như thế nào nữa. “Việc này, Đậu Nhỏ cũng không phải không biết, không phải dì Tiểu Nhan không muốn giúp cháu mà thật sự là ý của mẹ cháu... Mẹ cháu cũng đã nói rõ trong điện thoại rồi đúng không? Cô ấy không muốn để cháu qua đó là có lý do riêng của cô ấy. “Nếu như chúng ta làm trái lời cô ấy, sau này cô ấy không để ý đến chúng ta nữa thì làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà thì sao? Chẳng lẽ cháu muốn cùng dì lưu lạc đầu đường xó chợ sao? Đến lúc đó chắc sẽ thảm lắm.

Đậu Nhỏ chớp chớp mắt, cầm di động nói: “Vậy thì chúng ta đặt khách sạn trước đi dì Tiểu Nhan, dì có ngốc không vậy?”

Tiểu Nhan không còn gì để nói. “Di Tiểu Nhan yên tâm đi, đến lúc đó nếu mẹ châu tức giận thì dì cứ nói với mẹ cháu là Đậu Nhỏ ép dì đưa cháu tới đó, tất cả đều là do Đậu Nhỏ

Tiểu Nhan nói: "Vấn đề không phải như vậy, chỉ là.…" “Về phía cậu, cháu có thể giúp di chụp ảnh nửa người trên không mặc quần áo của cậu ấy." “Cái, cái gì cơ?” Tiểu Nhan cảm thấy như mình vừa nghe được một điều kỳ quái gì đó ảnh chụp nửa... nửa người trên không mặc quần áo?

Nghĩ như vậy, trong đầu Tiểu Nhan lập tức hiện lên dáng vẻ nửa người trên không mặc quần áo của Hàn Thanh, cơ ngực và cơ bụng cường tráng Ôi. không thể tiếp tục tưởng tượng được nữa, Tiểu Nhan với dừng suy nghĩ lại, xua xua tay "không được, đừng nghĩ có thể dụ dỗ được dì" Đậu Nhỏ chớp chớp mắt nói tiếp: "Di Tiểu Nhan thật sự không muốn sao? Cơ bụng của cậu rất tuyệt đấy, cháu có xem qua ảnh trên mạng rồi, chẳng ai sánh bằng cậu cả, dì Tiểu Nhan, nếu bỏ lỡ cơ hội này, e là không có lần sau đâu.

Nói rồi, Đậu Nhỏ nhảy từ trên ghế xuống, cầm điện thoại chậm rãi đi ra ngoài.

Tiểu Nhan nhìn bóng dáng rời đi của Đậu Nhỏ, lại nghĩ tới cô bụng của Hàn Thanh, ôi ôi...

Bỏ lỡ cơ hội này thì không có lần sau nữa.

Hàn Mộc Tử ơi Hàn Mộc Tử...

Hay là, cậu hy sinh một chút để tớ có thể nhìn cơ bụng của Hàn Thanh nhé? “Đợi đã.” Tiểu Nhan gọi Đậu Nhỏ lại. “Dì đồng ý với cháu!

Gạo Nhỏ quay đầu lại: “Quả nhiên là dì Tiểu Nhan, vậy là Tết dì sẽ đưa cháu đi tim mẹ sao?"

Tiểu Nhan ra sức gật đầu “Đúng vậy, nhưng giao kèo vừa rồi của chúng ta. " “Di Tiểu Nhan, dì yên tâm đi." Đậu Nhỏ cười tủm tỉm chạy tới: “Chỉ cần di Tiểu Nhan nói được làm được thì Đậu Nhỏ chắc chắn sẽ giữ lời."

Tưởng tượng đến dáng vẻ trần trụ nửa người trên của Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm giác mình sắp chảy máu mũi đến nơi rồi.

Cô ấy vội vàng che mũi lại, ra sức lắc đầu.

Không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, còn nghĩ nữa thì thật sự sẽ chảy máu mũi mất... Có điều, cô ấy thật sự không ngờ mình lại háo sắc như vậy, cuối cùng lại bị Đậu Nhỏ dụ dỗ bây giờ muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi. Hàn Mặc Tử, mong là cậu đừng trách tớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.