*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“A” Geogre đau đớn hô lên một tiếng rồi lui ra ngoài, đưa tay ôm lấy mắt mình, “Chị dâu, đây là chị đang muốn mưu sát tôi sao?”
“Geogre?” Hàn Mộc Tử ngồi dậy, nhịp tim đang đập nhanh vẫn còn chưa ổn định lại, “Sao anh lại ở đây?”
Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh ta dí sát mặt, nhìn chằm chằm vào cô, rất dễ làm cho cô bị dọa sợ đó, được không hả?
‘Geogre ôm lấy bên mắt vừa bị cô đánh của mình, đáng thương nhìn về phía cô, nói: “Còn không phải là do tôi muốn tạo cơ hội cho chị và và Uất Trì sao, kết quả…”
Nhìn anh ta ôm mắt, Hàn Mộc Tử mới nhớ ra khi nãy trong lúc sốt sắng cô đã vung tay ra ngoài, cũng không biết đánh vào chỗ nào, lúc này mu bàn tay cũng thấy hơi đau.
Càng không phải nhắc đến Geogre “Xin lỗi anh nhé” Cô ngồi dậy, tỏ vẻ hối lỗi nhìn về phía Geogre, “Tôi đánh trúng mắt của anh rồi sao? Lúc nấy tôi vừa tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh ở trước mặt tôi, tôi cũng chỉ là nhất thời sốt săng nên mới Nói đến đây, Hàn Mộc Tử nhìn vào mắt anh ta liền càng cảm thấy tràn đầy sự áy náy, “Thực sự ngại quá, hay là anh bỏ tay ra để tôi xem xem có bị thương ở đâu không?”
Dáng vẻ nghiêm túc nhận lỗi của cô ngược lại làm cho Geogre có chút ngại ngùng, anh ta lắc đầu, trực tiếp bỏ tay ra, “
yya, lừa chị thôi, tôi căn bản chẳng sao cả.
Chị dâu, nếu như chị đã tỉnh rồi thì mau đi theo tôi đi”
“Đi đâu?” Hàn Mộc Tử vô cùng kinh ngạc, cô nhìn đôi mắt sưng tấy lên của Geogre, cũng không biết chút nữa có sưng lên thành cục xanh đỏ không nữa.
Geogre nói: “Tôi đưa chị đi tìm Uất Trì”
Nói xong cũng không quan tâm đến Hàn Mộc Tử có đồng ý hay không, liền kéo cô từ trên ghế sofa đứng dậy, “Nhanh lên, chậm một chút là Uất Trì sẽ rời khỏi công ty đấy”
” Lúc này Hàn Mộc Tử mới nhanh chóng xỏ giày vào, cùng với Geogre đi ra khỏi cửa. Hai người đi trên hành lang yên tĩnh, Geogre vừa đi vừa nói: “Nếu như chị thực sự thích Uất Trì thì sau này chị phải nhanh chóng năm chắc thời gian một chút, cơ hội ăn cơm trưa cùng nhau này nhất định không được lãng phí, đây là một cơ hội tốt để phát triển tình cảm đó. Chị nhất định phải tranh thủ nằm lấy trái tim của Uất Trì trước khi cậu ta tổ chức lễ đính hôn”
Vốn dĩ Hàn Mộc Tử đang đi rất cẩn thận lại đột nhiên đứng khựng lại lúc cô nghe thấy câu nói này của Geogre, cô ngước mắt, ngạc nhiên nhìn Geogre. “Anh, vừa nấy anh nói cái gì cơ?”
“Vừa nấy tôi nói…” Geogre nói được một nửa liền trợn tròn mắt, hoảng hốt đưa tay bịt miệng của mình lại. Thôi hỏng rồi, thế mà anh ta lại không cẩn thận lỡ miệng nói hết ra rồi Cũng không biết Hàn Mộc Tử là người như thế nào, nếu như nghe thấy chuyện Uất Trì phải đính hôn, vậy thì cô sẽ không đột nhiên từ bỏ đấy chứ? A… a… a…, rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy, sao lại thiếu suy nghĩ mà nói ra như vậy chứ?
“Chị dâu nhỏ, vừa nấy là do tôi nói linh tỉnh đấy, chị tuyệt đối không được hiểu lầm đâu đấy. Sao Uất Trì có thể tùy tiện đính hôn như vậy được chứ? Phụ nữ có thể lọt vào ánh mắt của cái loại người sinh ra đã lạnh lùng như băng đá giống cậu ta gần như là không có. Tôi quen biết cậu ta lâu như vậy rồi, cũng chỉ duy nhất thấy cậu ta đối xử với chị có chút đặc biệt mà thôi” Geogre vội vàng vãn hồi, tránh cho Hàn Mộc Tử thay đổi suy nghĩ.
Nhưng mà hàng lông mày thanh tú của.
Nếu như nói trước đây cô dạt dào mong mỏi, tràn đầy hy vọng thì bây giờ cô… nhất định là đang cảm thấy chán nản, không có sức sống. Vị chua không có điểm dừng tỏa ra bao phủ lấy cả lồng ngực, vừa nghĩ tới anh cùng với người phụ nữ khác đã hứa hôn, muốn đính hôn với nhau, trong lòng cô không kìm được sự khó chịu, các loại khó chịu.
Đi được một nửa đường, đột nhiên Hàn ộ: “Tôi có chút không thoải mái nên không đi cùng anh qua đó nữa.”
“Geogre: “2… Chị dâu, không thể như vậy được đâu mà, khó mà có được cơ hội lần này, nếu như chị không trân trọng, nhố đâu Uất Trì thực sự bị người khác cướp đi rồi thì phải làm thế nào?”
Hàn Mộc Tử làm ra vẻ chẳng sao cả, nhún vai, nói: “Anh ấy cũng không phải của tôi kể cả có bị cướp đi rồi thì tôi lại có thể làm gì được chứ? Hơn nữa, anh ấy cũng không phải búp bê đồ chơi, sao có thể tồn tại cách nói là bị cướp đi được chứ?”
Geogre bị cô nói đến mức cứng mồm cứng lưỡi.
Quả thực là như vậy, Uất Trì Thâm là một con người, cũng không phải là đồ vật, sao lại có thể nói là cậu ta bị cướp đi chứ?
“Đều trách tôi ăn nói lung tung!” Đột nhiên Geogre giơ tay hung hăng dành cho.
mình một cái bạt tại, “Tôi không nên nói năng.
linh tinh, chị dâu, chị tha thứ cho tôi được.
không?”
Bất thình lình xuất hiện một cái bạt tai làm cho Hàn Mộc Tử bị dọa sợ rồi, mắt nhìn thấy Geogre lại chuẩn bị tát vào một bên mặt khác của anh ta, cô vội vàng giữ tay anh ta lại, “Dừng tay! Anh đừng như vậy!”
Geogre đáng thương nhìn về phía Hàn Mộc Tử, nói: “Thế chị dâu, chị còn quay về nữa không?”
Hàn Mộc Tử: “… Đi thôi, tôi đi cùng với anh qua đó.”
“Được thôi.”
Hàn Mộc Tử không chút tiếng động thở dài một hơi, “Tại sao anh lại giúp đỡ tôi? Rõ ràng… trước đây chúng ta không quen biết nhau mà, anh tạo cơ hội giúp cho tôi và anh ấy ở bên nhau như vậy, lẽ nào anh không sợ tôi là người xấu sao?”
“Tôi tin tưởng tình cảm của chị dâu đối với Uất Trì là thật lòng, cũng tin tưởng mắt nhìn người của mình, yên tâm đi, nhất định tôi sẽ giúp hai người mà. Những người yêu nhau thì nên ở bên nhau, chứ không phải…
tách biệt, xa cách”
Lúc nói tới câu cuối cùng, Hàn Mộc Tử chú ý đến ngữ điệu của anh ta trầm xuống không ít, cô không kìm được, hỏi: “Anh có chuyện đau lòng à?”
Bị cô hỏi như vậy, Geogre nhanh chóng thu lại cảm xúc trong mắt, thay vào đó là một vẻ mặt khác, “Chuyện đau lòng sao? Tôi thì có thể có chuyện gì đau lòng chứ? Đi thôi, đi thôi”
Anh ta vừa nói vừa gia tăng tốc độ bước.
đi, Hàn Mộc Tử nhìn bóng lưng của anh ta mà trở nên trầm tư. Quá khứ của Geogre…
Thôi bỏ đi, cô nghĩ đến chuyện của người khác làm gì? Chuyện của bản thân cô bây giờ mới là việc làm cho cô sứt đầu mẻ trán đây này, chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, đâu ra thời gian rảnh mà đi lo chuyện của người khác?
Cô đi cùng Geogre vào phòng làm việc của Dạ Mạc Thâm.
Vừa hay gặp Dạ Mạc Thâm đang cầm áo vest và chìa khóa chuẩn bị đi ra ngoài, hai bên chạm mặt nhau.
“Uất Trì, ra ngoài ăn cơm sao? Vừa hay, tôi và cô trợ lý nhỏ của cậu cũng chưa ăn cơm, chỉ bằng mang theo bọn tôi cùng đi đi”
Hàn Mộc Tử: “…
Yêu cầu trắng trợn như vậy thực sự có.
tác dụng sao? Nếu như Hàn Mộc Tử biết Geogre sẽ giúp như thế này thì chắc chẳn cô sẽ không cùng anh ta đi qua đây.