Hàn Mộc Tử nổi giận, lại không dám trực tiếp quay đầu rời đi, chỉ có thể cố nhịn lửa giận trong lòng tiếp tục đứng đó.
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi”
Sau khi nhận thấy được vẻ mặt và hơi thở trên người người phụ nữ sắp bùng nổ, Dạ Mạc Thâm liền kịp thời lên tiếng dừng lại cuộc họp không bờ bến này.
Vốn dĩ, cách thời gian kết thúc cuộc họp vẫn còn nửa tiếng nữa.
“Ừm, chuyện còn lại, để mai rồi nói”
Sau khi Dạ Mạc Thâm dừng cuộc họp.
giữa chừng thì liền tháo tai nghe Bluetooth trên tai xuống, Hàn Mộc Tử nhìn qua.
Ánh mắt anh nặng nề, vừa nhìn lên người Hàn Mộc Tử, thì liền thấy cô ưỡn thẳng eo lưng, một đôi mắt sạch sẽ như nước mùa thu nhìn vào anh.
“Qua đây”
Anh nhẹ hé đôi môi mỏng.
“Làm gì?”
Hàn Mộc Tử đợi tới mức cả bụng đầy lửa giận, hơn nữa trong lửa giận này còn có cả nổi ghen tuông khi biết anh sắp đính hôn với người khác. Sự ghen tuông này, cứ như đổi thêm dầu vào lửa, trong lòng càng ghen, thì lửa này càng cháy lớn hơn.
Trước kia cô cảm thấy mình có thể từ từ hành động, dù gì anh cũng mới khỏe lại từ trận bị thương nặng, bản thân nên cho anh thêm chút thời gian, để anh làm quen với sự †ồn tại của mình trước, rồi lại kích thích trí nhớ của anh sau.
Nhưng bây giờ thì sao? Thứ cô biết được từ chỗ Geogre, lại là tin anh có lẽ sắp đính hôn.
Bảo cô ra tay trước khi anh đính hôn.
Đây được coi là gì? Làm cứ như cô sắp đi cướp tình yêu của người ta vậy.
Càng nghĩ, trong lòng Hàn Mộc Tử lại càng uất ức, loại uất ức này đã sắp tràn ra hốc mắt rồi.
Vẻ mặt cô không hề che giấu, ánh mắt cứ thế nhìn thẳng vào anh, Dạ Mạc Thâm không phải không nhìn ra được sự uất ức trong mắt cô.
Nhưng anh không hiểu được, cô đang uất ức cái gì?
Sau bữa cơm hôm qua đến lúc này, anh cũng chỉ gặp cô hai lần Một lần là buổi trưa, một lần nữa chính là lúc này.
Lẽ nào…Dạ Mạc Thâm hơi híp mắt lại, đột nhiên nhớ lại lúc trưa Geogre đưa cô tới †ìm mình đi ăn cơm, lúc đó anh có chuyện cần ra ngoài, thấy cô và Geogre đi lại gần như vậy cũng thấy phiền lòng, nên liền ném ra một câu không rảnh.
Lẽ nào…cô đang uất ức vì điều này?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dạ Mạc Thâm liền dần dân chắc chắn “Gọi cô qua đây, cô còn không qua?” Dạ Mạc Thâm thấy cô chỉ hỏi mình làm gì nhưng lại không đi về trước, vẫn đứng như trời trồng ở đó, anh liền nhắc nhở một câu.
Lúc này Hàn Mộc Tử mới không tình nguyện mà nhích về trước hai bước.
“Qua rồi đây, anh phân phó đi”
Ngữ khí rất không kiên nhẫn.
Phân phó? Dạ Mạc Thâm nhướng mày, chỉ vào cà phê trên bàn: “Cô nếm thử xem”
Hàn Mộc Tử nhìn theo tay anh, anh vậy mà lại bắt cô thử ly cà phê kia, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lắc đầu từ chối anh: “Không”
“Xem ra, cô cũng tự biết mình pha cà phê không ngon, vậy nên mới từ chối đối mặt với nó?” Dạ Mạc Thâm cố ý châm chọc cô.
Bình thường cà phê của anh, Hàn Mộc Tử đều sẽ lén thử một ngụm trước giúp anh, bây giờ cô có thai rồi, cũng không dám uống nhiều nữa, lúc thử cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, là loại nhấp thử mùi vị cho thấm giọng thôi.
Nhưng hôm nay, tâm trạng cô không tốt nên đã bỏ rất nhiều đường cho anh, dù không cần thử thì cô cũng biết cà phê kia có vị gì.
Hàn Mộc Tử nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi mình, cố ý chống đối với anh.
*Tôi không muốn thử, không phải tôi pha không ngon, mà là vì..ly cà phê đó anh từng uống rồi”
Nói xong cô cố ý nhướng mày nhìn anh: “Chẳng phải tổng giám đốc có bệnh sạch sẽ sao? Ly cà phê đó anh đã uống rồi, anh còn bắt tôi uống, lẽ nào anh không biết…”
Câu phía sau cô không nói ra, mà là rũ mắt xuống.
“Biết gì Dạ Mạc Thâm không vui mà nhìn người phụ nữ trước mắt này, nói được một nửa liền không lên tiếng nữa, không biết thế này sẽ khiến người ta tò mò sao?
Hàn Mộc Tử nhìn mũi chân mình, không có ý tốt nói: “Gián tiếp hôn môi đó”
Dạ Mạc Thâm: “..”
Hàn Mộc Tử: “..”
Sau khi Hàn Mộc Tử nhận ra bản thân vừa nói gì thì đầu cũng đã sắp cúi xuống đất luôn rồi, cô sốt ruột cắn môi dưới: “Chị Lâm tìm tôi có việc, tôi đi trước đây.”
Cô vừa xoay người thì tiếng Dạ Mạc Thâm liền truyền đến.
“Tôi đã nói cô có thể đi rồi sao?”
Anh đứng dậy, kéo ghế ra, nhấc chân đi đến trước mặt cô.
Thấy anh lại gần, Hàn Mộc Tử liền nhịn không được nói: “Tóm lại cho dù thế nào tôi cũng sẽ không uống ly cà phê đó, ớ..”
Nói được một nửa thì căm cô bỗng nhiên bị ngón tay Dạ Mạc Thâm bóp lại.
Dạ Mạc Thâm bóp cảm cô, ép cô ngẩng đầu lên, nghiêng người cúi đầu, ngay khi cách môi cô chỉ còn một đoạn ngắn thì lại đột nhiên dừng mạnh lại.
Hơi thở ấm áp của cả hai bắt đầu quấn quýt lấy nhau, Hàn Mộc Tử cảm nhận được nhịp tim của mình đang bắt đầu tăng tốc, cô nhìn Dạ Mạc Thâm đang cách mình gần trong gang tấc, gần như tưởng rãng vừa nấy anh định hôn lên rồi.
Nhưng anh lại không, ngay khi cách mình chỉ còn một chút khoảng cách thì lại dừng lại, dùng đôi mắt đen thui nhìn chằm chäm vào cô.
“Chê tôi?”
Hàn Mộc Tử căng thẳng tới mức không biết đặt tay vào đâu, cuối cùng chỉ có thể nằm chặt vạt áo, không dám động đậy.
Khoảng cách của hai người gần tới mức chỉ cần cô hơi động thì sẽ chạm đến môi đối phương.
Cho dù trước kia hai người đã từng thân mật đến một mức độ nhất định, nhưng khi anh lại gần mình thì Hàn Mộc Tử vẫn không nhịn được, nhịp tim của cô sẽ tăng tốc, hơn nữa còn xấu hổ.
Cô gần như là…vô thức muốn tránh anh.
Dạ Mạc Thâm cũng cảm nhận được…sự kháng cự của cô.
Ánh mắt lập lòe nhìn mình, bàn tay căng thẳng không biết làm sao, đôi môi màu hồng cũng bắt đầu run rẩy theo.
Sau khi tầm mắt rơi vào bờ môi cô, ánh mắt Dạ Mạc Thâm liền không dời đi được.
nữa.
Vừa nấy cô nói Gián tiếp hôn môi? Nhìn vẻ mặt cô, hình như rất ghét bỏ?
Vậy nếu như…
Trong đầu vừa xẹt qua ý nghĩ này, thì tay chân trên cơ thế đã bắt đầu hành động.
trước, Dạ Mạc Thâm đột nhiên nghiêng về phía trước thêm vài phần, đôi môi mỏng chạm vào bờ môi mềm mại của Hàn Mộc Tử.
Khoảnh khắc khi hai cánh môi chạm vào nhau, Hàn Mộc Tử liền cảm thấy trong đầu mình như vừa nổ pháo hoa, nghẹn ngào thốt lên một tiếng liền lùi về ê sau, ánh mắt khi nhìn anh đều mang theo vẻ khiếp sợ và không thể tin được.
Phản ứng thế này khiến Dạ Mạc Thâm bất mãn, anh chau mày, cầm chặt cổ tay cô kéo người về phía mình, một tay giữ ngay sau ót cô, cúi đầu tìm môi cô.
Trong lòng Hàn Mộc Tử còn đang ảo.
não, theo điều kiện có phản xạ mà trốn tránh.
Nhưng sức lực của Dạ Mạc Thâm quá lớn, tốc độ lại nhanh, sau mấy lần chạm vào tách ra, cuối cùng anh cũng toại nguyện đụng vào.
được môi cô.
Cảm giác chạm vào mềm mại như sợi bông, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trên người cô đều khiến lòng Dạ Mạc Thâm cũng theo đó mà run rẩy.
Trong đầu dường như có cảnh tượng gì đó vừa xẹt qua, anh thậm chí còn không kịp bắt lấy thì những cảnh tượng đó đã biến mất, mà bàn tay nhỏ của người phụ nữ trong lòng lại đang đẩy lồng ngực anh, thử dùng sức đẩy anh ra.
Chân mày Dạ Mạc Thâm nhíu chặt, cánh tay to dứt khoát ôm chặt eo cô, khóa chặt cô vào lòng, bờ môi rời khỏi cô.
“Đẩy tôi làm gì?” Giọng anh đã khàn đặc, ngay cả con ngươi cũng đen trầm như bầu trời đêm, chặt chế khóa chặt tầm mắt cô.
Eo Hàn Mộc Tử bị giữ chặt, không đẩy anh ra được, cô liền phẫn nộ nói: “Anh, anh lưu manh!”