Hàn Mặc Tử sững sờ đứng trước nhà hàng Huế, một chân bước vào quản, một chân ở lại bên ngoài, đứng ở đó hội lâu vẫn không có đi vào, người phục vụ bên trong rốt cuộc không nhịn được ra ngoài và hỏi.
Hàn Mặc Tử ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đàn ông rất trẻ đang đứng trước mặt mình với đôi lông mày gọn gàng, như thế anh ta là người Việt Nam, nhưng anh ta lại nói tiếng Anh với cô.
Cô gật đầu trong tiềm thức: "Ừ, một mình
Gương mặt người đàn ông lộ ra vẻ vui mừng "A, có là người Việt Nam sao? Tôi vừa nhìn thấy cô đã đứng đây rất lâu. Có vấn đề gì không?"
Hàn Mặc Tử cười nhẹ: "Không phải, vừa rồi tôi đang nghe điện thoại
Nói xong, cô nói nhỏ với Geogre ở đầu dây bên kia: "Tôi có việc phải làm, cúp máy trước nha."
Sau đó trực tiếp cúp máy bằng một cú nhấp
tay.
"Chị dâu, đừng cúp máy, để tôi nói chuyện với cô một lát... Chị dâu? Alo? Geogre vẫn đang hét vào điện thoại, và đã nghe thấy âm thanh máy bận. Tiêu rồi tiêu rồi, anh ta cảm thấy như thế là lại làm điều gì đó tồi tệ? Sau khi biết Uất Trị đi ăn tối với người nhà họ Đoạn Mộc, anh ta nhanh chóng gọi điện cho Hàn Mộc Tử để thông báo tình hình. Ai biết rằng anh ta đã gọi Hàn Mặc Tử hai ba cuộc mà không bắt máy, hơn nữa tin nhắn Facebook cũng không trả lời,
Đó dường như không phải là tính cách của
cô ấy
Vì vậy, Geogre hoảng sợ và trong tiềm thức cảm thấy rằng Hàn Mặc Tử chắc hẳn đã biết về điều này và rất tức giận, vì vậy cô không muốn trả lời cuộc gọi của mình.
Đó là lý do tại sao khi Hàn Mặc Tử gọi, anh ta nói chuyện một cách bộp chộp như vậy.
"Mày là đồ ngu Geogre à."
Anh ta duỗi tay gõ liên tục vào đầu mình, tự minh biến mình thành kẻ ngốc, anh ta nên kiếm chứng rồi mới nói đến chuyện đó, chắc chị dâu không biết chuyện đó, có thể cứu vãn.
Nhưng bây giờ? Anh ta nói xong, chị dầu... sau này sẽ là chị dầu của anh ta sao?
Không được, anh ta phải gọi điện cho Da Mạc Thâm để nói với anh chuyện này, nếu không đến lúc đó hối hận cũng muộn rồi
Geogre nhanh chóng gọi cho Dạ Mạc Thâm, ai biết người bên kia, cũng giống như Hàn Mặc Tử trước đó, gọi nhưng không có ai trả lời.
Geogre không biết họ hẹn nhau ăn cơm ở đầu, điện thoại di động cũng không liên lạc được, anh ta vội vàng quay lại, cầm lấy chia khóa xe và chạy ra ngoài. .
||||| Truyện đề cử: Lấy Gì Chữa Khỏi Cho Anh |||||
Sau khi Hàn Mặc Tử được người đàn ông chào đón, tìm một chỗ bên cửa sổ cho cô và đưa thực đơn cho cô ấy
"Trong tiệm của chúng tôi, đã lâu không có người Việt Nam tới rồi. Cô là người Việt Nam đầu tiên tôi gặp trong nửa tháng trở lại đây. Vì là đồng hương, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi có, có phải ăn thật nhiều đấy nhé
Hàn Mặc Tử cầm lấy thực đơn, có chút lợi đenh, nhưng bởi vì đối phương nhiệt tình quá mức, xấu hổ bỏ qua, chỉ có thể cười nói: "Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng chúng ta chỉ là mới gặp nhau, thật là ngại khi để anh mời "
"Không sao cả, không sao cả, gặp nhau là được rồi."
"Không cần đầu, cảm ơn anh."
Hàn Mặc Tử nhìn thực đơn và gọi một ít món, thực ra cô ấy thích đồ ăn Huế và không kén chọn làm.
"Chỉ có vậy thôi sao? Cô không cần phải khách sáo đầu"
Hàn Mặc Tử cười nhẹ "Tôi có thể tự mình thanh toán, cảm ơn
Người đàn ông trẻ cầm thực đơn rời đi.
Hàn Mặc Tử ngồi một mình ngẩn người
trước vị trí.
Hôm nay, anh ấy đến bàn bạc chuyện đánh hôn với nhà họ Đoan Mộc
Vậy những ngày này anh ấy đang làm gì? Chẳng lẽ mỗi ngày đều chạy tới nhà, khiến cho chính mình bị ảo giác?
Nói cách khác, bởi vì nụ hôn trong văn phòng, khiến cô bị ảo giác.
Cô cảm thấy rằng Dạ Mạc Thâm không có có trong ký ức của mình, nhưng vẫn biết có trong tiềm thức, vì vậy anh ấy đã làm những hành động đó.
Thậm chí, cô còn cảm thấy mình đã ở rất gần với chiến thắng rồi
Nhưng sau khi biết được tin tức hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy như chưa từng cất bước.
Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử rũ mắt xuống, ngồi ở vị trí quá yên tĩnh.
Tiệm này làm đồ ăn rất nhanh có lẽ là do người Việt Nam chào đón người Việt Nam, các món mà Hàn Mặc Tử gọi được mang lên nhanh chóng.
Sau khi người thanh niên dọn đồ ăn cho cô xong, anh ngồi xuống đối diện với cô, bấm điện thoại di động và nhìn cô: "Cô ở đây một minh à?"
Anh ta nhìn chăm chăm vào mắt Hàn Mộc Tử, đôi mắt của người phụ nữ này thật đẹp. hình như anh ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên
"Không phải" Hàn Mặc Tử lắc đầu, cảm đũa lên nhận nhạt nói: "Tôi cùng chồng tới "
Trong một giây tiếp theo, nụ cười trên gương mặt của người thanh niên hơi khựng lại, như có chút xấu hổ.
"Còn có chuyện gì không?” Hàn Mặc Tử ngắng đầu nhìn anh ta.
Người đàn ông ho nhẹ lắc đầu: "Không có gì, cô từ từ dùng đi."
Hàn Mặc Tử ăn cái gì đó cho qua, trước khi vào cửa hàng cô rất đói, nhưng bây giờ đồ ăn vào miệng đều vô vị.
Cô miễn cưỡng ăn vài miếng rồi bỏ ăn, thay vào đó cô lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi đứng dậy thanh toán. Người đàn ông trẻ không ra nữa, có rời nhà hàng Huế sau khi thanh toán hóa đơn xong.
Vào lúc này, trong một khách sạn hàng đầu
"Thật sự rất hiếm khi hai nhà chúng ta có thể ngôi cùng nhau dùng bữa như vậy. Uất Trì Kim nhìn Đoan Mộc Ngạo Thiên và Đoan Mộc Tuyết đang ngôi đối diện, có chút kinh ngạc: "Đúng rồi, tại sao Đoạn Mộc Trạch không đi cùng hai người?"
Đoan Mộc Ngạo Thiên vuốt râu cười: "Nói còn có những việc khác phải làm, tôi không cho nó đi cùng."
Đoan Mộc Tuyết nhìn Dạ Mạc Thâm, người đang ngồi cạnh Uất Trì Kim, với vẻ ngượng ngùng ẩn hiện giữa hai lông mày, cô ta nhìn xuống vảy của mình.
Cô ta đã đặc biệt nhờ người mua cho mình chiếc váy này và phải rất vất vả mới có được chiếc váy duy nhất này. Nghe nói nhà thiết kế là một người phụ nữ, mặc dù chưa từng gặp nhau nhưng bạn bè của Đoan Mộc Tuyết rất yêu thích tác phẩm của nhà thiết kế, nhưng tác phẩm của cô ấy quá khó mua, hơn nữa nghe nói là gần đây không thiết kế nữa.
Vì vậy, nhiều chiếc váy được chụp ảnh trước đó ngại mắc, bị lấy lại làm mẫu
Cô ta đã mua cái này với một mức giá rất cao.
Trang điểm cũng được làm cần thận với chiếc váy này, cô ta hy vọng nó có thể để lại cho Da Mạc Thầm ấn tượng tốt nhất.
Thậm chí, cô ta còn nghĩ rằng khi hôn lễ đã định trước thì khi đinh hồn cũng sẽ tìm được chiếc váy do người này thiết kế sẵn sàng trả giá cao để bên kia thiết kế váy cưới cho mình. Lúc cẩn thận nghĩ quá xa, khi hoàn hồn lại hai má Đoan Mộc Tuyết đỏ bừng lên
Người lớn hai bên đều biết mục đích hôm nay đến nên bắt đầu bàn chuyện sau khi uống rượu.
Đoan Mộc Ngạo Thiên nhìn dáng người Dạ Mạc Tham tháng tạp khuôn mặt tuấn tú, càng nhìn càng thấy hài lòng, quả nhiên xứng với cháu gái vàng ngọc của mình.
Ông đặt ly rượu nhỏ trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Uất Trì Kim. "Ông Uất Trì, ông còn nhớ rõ chuyện chúng ta cố ý để con mình kết tóc se duyên chứ. Đảng tiếc.