Nhưng mà cái khúc mắc này vẫn không thể bước qua được cô cảm thấy đó chính là một sai lầm mà để lại hối hận lâu dài.
Nếu đã là ngoài ý muốn, thì chắc chắn không phải ám thị anh cái gì, lúc đó hai người căn bản không có bất cứ quan hệ gì, cô làm sao có thể làm ra loại ám thị đó cơ chứ?
Nhưng mà rõ ràng Da Mạc Thâm lại không nghĩ như vậy, anh áp lên cổ cô, đôi môi như cố ý lại như vô tình mà cọ sát lên làn da trắng ngần ở cổ cô, thở ra một luồng hơi nóng, mềm mại như bông vải đang có sát vậy.
Bàn tay đặt bên hông cô đột nhiên di chuyển lên trên, Hàn Mộc Tử cũng cảm giác được hơi thở của Dạ Mạc Thâm đang dần trở nên gấp gáp.
Hàn Một Tử căng thẳng mà chớp mắt, đôi môi anh đào vô thức mà hé ra một chút: “Không, không được Nhưng mà trả lời cô là bờ môi của Dạ Mạc Thầm
Bich! "Tổng giám đốc, vừa nãy tôi đã quên nói với anh, về chuyện..."
Ngay tại lúc cả người Hàn Mặc Tử đều mềm nhũn, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đầy ra, chị Lâm vừa nói vừa đi vào kết quả liền thấy được một màn làm cho người khác khiếp sợ.
Chị Lâm không thể tin được mà trừng lớn mắt.
Cô ấy đang nhìn thấy cái gì vậy?
Người tổng giám đốc thấy phụ nữ như là thấy rắn rết, lại... đang ôm hôn một người phụ nữ?
Hàn Mộc Tử nghe thấy tiếng của chị Lâm, sợ đến mức biến sắc, theo phản xạ mà đưa tay dùng sức đẩy Dạ Mạc Thâm ra, bản thân loạng choạng bước lùi ra sau mấy bước mới có thể đứng vững được.
Da Mạc Thâm bị đẩy ra, đôi mắt đen lánh hiện lên một chút không vừa lòng, anh chau mày nhìn người không gõ cửa mà đã đi vào kia, biểu cảm ngoại trừ lạnh lùng thì không có chút ngại ngùng nào, còn hỏi ngược lại: "Sao lại không gõ cửa?"
Chị Lâm: "..."
Cô ấy sửng sốt vài giây, nói một tiếng xin lỗi, sau đó lui ra ngoài. Hàn Mặc Tử đứng một bên, đã xấu hổ để mức muốn chui xuống đất rồi. Vốn đi có không dám để cho người khác biết, nhưng lại không ngờ là bị chị Lâm nhìn thấy cảnh này. Thực sự là chuyện rất bình thường giữa cặp đôi yêu nhau, nhưng mà bị người quen bắt gặp thì vẫn rất xấu hổ.
Cô cần môi dưới, tay đan vào nhau, sau này cô làm sao mà đối mặt với chi Lâm đây?
Ngay lúc cô đang bối rối, Dạ Mạc Thâm lại nói với "Qua đây!"
Hàn Mộc Tử: ngu
Dạ Mạc Thâm mặt không đổi sắc mà nói: "Tiếp cô. tục."
Cô không hề nghĩ gì mà nói một câu: "Đã bị chị Lâm thấy rồi, anh còn có tâm tình hả?"
Thấy cô bất động tại chỗ, Dạ Mạc Thậm mím môi, nắm lấy cắm cô, củi người hôn xuống, trong nháy mắt hơi thở nóng bỏng đã vây lấy Hàn Mộc Tử.
Cô căng thẳng mà chớp mắt, đã sắt gần đến nổi có thể nhìn thấy được lỗ chân lông của Dạ Mạc Thâm, vừa nãy đột nhiên bị cắt ngang, cô thực sự là không có tâm tình tiếp tục nữa. Vì vậy khi Dạ Mạc Thâm chuẩn bị mở răng của cô ra, Hàn Mộc Từ dã dấy anh ra. "Bây giờ đang trong giờ làm việc.
Da Mạc Thâm bị đẩy ra, đôi mắt yếu ớt mà nhìn cô.
Hàn Mộc Tử lui về phía sau hai bước: “Trước đây anh nói với em, đang trong giờ làm việc không được quyền rũ anh, sau đó anh nói em không được như vậy, em đi ra ngoài trước đây!"
Nói xong, cô cũng không quan tâm Dạ Mạc Thâm phản ứng như thế nào, bước ra ngoài.
Ra khỏi phòng làm việc, Hàn Mộc Tử cảm nhận được một cảm giác mát lạnh đập vào mặt, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh bên cạnh.
Sau đó Hàn Mộc Tử nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, điểm chết người nhất là trên cổ còn có một vết hồng rất rõ ràng.
Hàn Mộc Tử đưa tay chà đi, vết hồng cũng không mất đi,
Thực sự là muốn điên rồi.
Rõ ràng biết hôm nay cô không mặc áo cao cổ, lại có thể lưu lại dấu này trên cổ.
Bây giờ trên tay cô không có phần phủ hay là che khuyết điểm gì đó, cuối cùng chỉ có thể thả tác xuống vai, vừa vặn che di đứa vết hồng kia.
Đợi sau khi chỉnh sửa xong, Hàn Mộ Từ mới bước đi rất thiếu tự tin mà đi về phòng thư ký
Trong phòng thư ký, chị Lâm đang gọi điện thoại, lúc Hàn Mộc Tử đi vào trong phòng, cô ấy còn không thèm nhìn qua, Hàn Mộc Tử thầm vui mừng, bước nhanh quay về chỗ ngồi của mình, mở túi tìm kem che khuyết điểm gì đó.
Cô vừa mới lấy bút che khuyết điểm ra, chị Lâm bên kia cũng đã cúp điện thoại, sau đó cô ấy đứng dậy cầm một phần tài liệu đi về hướng Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Từ thấy vậy, chỉ có thể giấu bút che khuyết điểm đi, sau đó giống như học sinh gặp giáo viên vậy, lưng ngồi rất thẳng, đặc biệt ngoan ngồi ở đó mà nhìn chị Lâm. "Mộc Tử" Chị Lâm gọi cô một tiếng, không biết có phải là Hàn Mộc Từ cảm nhận sai hay không, cảm thấy tiếng gọi kia của cô ấy hình như đặc biệt thêm ngữ điệu.
Lưng cô lại càng thẳng hơn nữa, cười cứng đờ mà nhìn chị Lâm, lỗ tại cũng đỏ hết lên. "Chị Lâm, có chuyện gì cần căn dặn hàn
Chị Lám cười mỉm chi mà đưa tài liệu đặt trước mặt cô "Phiên em đưa phần tài liệu này xuống dướI tăng với, nhân tiện nói cho bọn họ là chiều này tan rồi, bảo bọn họ tăng tiến độ lên, nếu như không kịp thì tháng này không có tiền thưởng đầu
Hàn Mộc Tử gật đầu như gà mổ thóc: "Em biết roi."
Chị Lâm mim cười, sau khi để tài liệu xuống chuẩn bị rời đi. Hàn Mộc Tử mới thở phào một hơi, xem ra chị Lâm cũng không phải là một người nhiều chuyện, cô cũng đỡ phải giải thích...
Nhưng mà chưa kịp xuôi khí, chị Lâm đột nhiên xoay người, đôi mắt cong lên mà nhìn chằm chằm cô. "Mộc Tử à, em với tổng giám đốc.
Hàn Mộc Từ lại ngồi thẳng lưng một lần nữa, căng thắng mà nhìn chị Lâm.
Bộ dạng này của cô, làm cho chị Lâm không nhịn được mà bây cười: "Đừng căng thẳng như thế, người trẻ tuổi mà, chị hiểu được."
Khóe miệng Hàn Mộc Tử giật giật, không biết phải trả lời cô ấy như thế nào. "Chỉ là chị cũng không ngờ đến, tốc độ của em lại có thể nhanh như vậy"
Nói xong chị Lâm ngồi xuống bên người cô, cười hì hì mà nói: "Chị Lâm có thể tò mò một chút được không? Lúc trước lúc em chưa đến, tổng giám đốc con không thèm để ý đến phụ nữ, em làm sao có thể đoạt được người ta nhanh như thế? Hơn nữa,
Cảnh tượng trong văn phòng vừa nãy, mặc dù cô ay vô tình nhìn thấy, nhưng lại nhìn ra được, người chủ động là Dạ Mạc Thâm.
Đây mới là điều mà chị Lâm cảm thấy kỳ lạ, việc tổng giám đốc chủ động như vậy thật quá dọa người rồi, hơn nữa lại mang bộ dạng không sợ bị người khác phát hiện.
Ngược lại Hàn Mộc Tử lại lo sợ, như là sợ bị người ta nhìn thấy.
Đầu óc chị Lâm xoay mòng mòng, đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay ông cụ đến công ty, cô ấy liền bừng tình mà trừng lớn mắt: "Hôm nay ông cụ đến công ty, chẳng lẽ là..."
Đều đã bị bắt gặp hết rồi, Hàn Mộc Tử cũng không muốn cứ phủ nhận, chỉ có thể gật đầu: "Vâng, ông ngoại của anh ấy là vị chuyện này mà đến, chị Lâm, em không muốn những người trong công ty biết, chị có thể đồng ý với em không?"
Nghe những lời này, chị Lâm không nhịn được mà đứa tay búng lên trái có một cái "Chẳng lẽ em nghỉ chị Lâm là kiểu người lắm mắm hà? Mặc dù chỉ tò mò muốn biết chuyện nhưng không có lắm mồm đâu, chị chỉ là tò mò sao em lại chiếm được tổng giám đốc thôi, phát triển quá nhanh rồi."
Hàn Mộc Từ cười, nhưng không nói gì. Ban đầu cô có quen biết với Dạ Mạc Thâm, lần này có thể ở cùng một nơi với nhau toàn toàn do duyên phận, có thể nói gì được?