Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 935: Ba, ba không sao chứ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến giữa trưa, Dạ Mạc Thâm, Đậu Nhỏ và Tiêu Túc còn chưa trở về, Hàn Mộc Tử không khỏi có chút bận tâm nhớ đến, cô cầm điện thoại gọi cho Dạ Mạc Thâm hỏi xem bọn họ đi đâu.

Điện thoại vang lên một hồi liền được kết nối.

Ngay sau đó bên kia liền truyền đến một giọng nói tỉnh bơ.

"Mẹ"

Âm thanh của Đậu Nhỏ từ trong điện thoại di động truyền tới, lập tức liền tiến vào trong tim của Hàn Mộc Tử, cô bị tiếng nói này chọc cho nở nụ cười.

"Đậu Nhỏ."

"Mẹ." Đậu Nhỏ lại gọi cô một tiếng, sau đó mở miệng hỏi: "Mẹ xấu lắm, rõ ràng là có số của Đậu Nhỏ, tại sao lại chỉ gọi điện thoại cho ba? Mẹ bất công quá nha? Thích ba mà không thích Đậu Nhỏ có phải không?"

Nghe thấy lời này, trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Mộc Tử hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đưa tay nhéo nhéo lông mày của mình, dịu dàng nói: "Đồ đần, làm sao mẹ có thể bất công được?"

Đậu Nhỏ và Dạ Mạc Thâm, đều là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc sống của Hàn Mộc Tử, không theo thứ tự cụ thể nào.

Đương nhiên, nếu như đứa trẻ trong bụng cô vẫn là nam, vậy người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc sống của cô lại có thêm một người. Có điều đối với Hàn Mộc Tử bây giờ mà nói, cô càng hi vọng đứa trẻ trong bụng mình là nữ hơn.

Nếu như là con gái, gia đình của cô và Dạ Mạc Thâm chính là nhi nữ song toàn.

Một nhà bốn người.

Nghĩ lại đã cảm thấy rất ấm áp.

"Mẹ gạt người! Mẹ nói không bất công, thể nhưng mẹ không hề gọi điện thoại cho Đậu Nhỏ!"

Đậu Nhỏ ở đầu dây bên kia điện thoại còn đang lên án cô.

"Được rồi, đừng tức giận mà, lần sau mẹ sẽ gọi điện thoại cho con có được không?" "Không được! Về sau mẹ chỉ được gọi điện

thoại cho Đậu Nhỏ thôi!"

Trẻ con mà, Hàn Mộc Tử liền chiều theo ý của cậu bé: "Được, mẹ đồng ý với con."

Thế nhưng rất nhanh, Đậu Nhỏ vẫn chưa chịu thỏa mãn với lời đồng ý của Hàn Mộc Tử, cậu bé cầm điện thoại ngồi trên đùi Dạ Mạc Thâm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Mạc Thâm một chút.

Dạ Mạc Thâm đang xem tài liệu bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, thời điểm cúi đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt sạch sẽ của Đậu Nhỏ.

Sau đó anh nghe thấy Đậu Nhỏ mở miệng. "Mẹ, vậy là mẹ yêu ba nhất hay là yêu Đậu Nhỏ nhất vậy?"

Dạ Mạc Thâm: " "

Ánh mắt anh nhìn Đậu Nhỏ lập tức trở nên nguy hiểm, thậm chí còn nheo hai con người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đậu Nhỏ.

Đậu Nhỏ không sợ hãi chút nào, cười hì hì trực tiếp cầm điện thoại di động của anh mở loa ngoài, để cho lời nói của Hàn Mộc Tử truyền rõ ràng đến tại của Dạ Mạc Thâm.

Hàn Mộc Tử nghe Đậu Nhỏ hỏi như vậy liền thốt lên: "Đương nhiên là yêu Đậu nhất nha."

Cô cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đổi phương cũng là trẻ con mà, cảm xúc hay thay đổi, cho nên cũng phải dỗ dành cậu bé một chút.

Mà Dạ Mạc Thâm lại là ba của Đậu Nhỏ, hẳn là sẽ không để ý cô nói như vậy. Làm ba, phải gánh vác trách nhiệm của người

làm ba!

"Mẹ, mẹ nói thật sao?"

"Um."

Không biết tại sao, sau khi Hàn Mộc Tử nói xong cảm giác phía sau lưng của mình hơi lành lạnh, cô vô thức rụt rụt bả vai, cảm giác có chút kỳ quái.

Làm sao thế nhỉ?

Mà bên trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Uất Trì. Đương nhiên là câu Hàn Mộc Tử nói yêu Đậu Nhỏ nhất từ trong điện thoại di động đã truyền đến tại của Dạ Mạc Thâm, khí chất trên người anh liền sản sinh biến hóa, trở nên nguy hiểm, âm trầm hơn, ánh mắt nhìn Đậu Nhỏ vô cùng sắc bén.

Đương nhiên là Tiêu Túc đứng ở một bên cũng có thể cảm nhận được sự biến hóa rõ ràng này, dù sao đi theo cậu Dạ Mạc Thâm nhiều năm như vậy, có thể nói cảm xúc của cậu Dạ Mạc Thâm cậu ta nằm rõ trong lòng bàn tay.

Chỉ có điều... Cậu ta không nghĩ tới cậu Dạ Mạc Thâm thế mà lại ghen với con trai của mình.

Đây cũng quá. Như vậy rồi? Tiêu Túc mấp máy môi, lại không dám nói chuyện. "Cảm ơn mẹ, Đậu Nhỏ mãi mãi yêu mẹ, con cúp máy trước đây."

Nghe được cậu bé nói muốn tắt điện thoại, Hàn Mộc Tử có chút nóng nảy: "Chờ một chút."

Biểu cảm trên mặt Dạ Mạc Thâm khẽ động, cô chuẩn bị hỏi đến mình sao? Nghĩ đến đây, khỏe môi của Dạ Mạc Thâm có chút nhếch lên, dù sao số điện thoại này cũng là anh, cô gọi điện thoại cho anh, rõ ràng là phân lượng của anh vẫn nặng hơn Đậu Nhỏ.

Có lẽ vừa rồi nói như vậy, đều chỉ vì muốn dỗ dành trẻ con mà thôi.

Ừm, anh không nên so đo.

Càng nghĩ, nụ cười trên môi Dạ Mạc Thâm càng lúc càng đậm.

"Mẹ, còn có chuyện gì thế?"

Hàn Mộc Tử: "Đậu Nhỏ đã ăn cơm chưa? Con còn nhỏ, nhớ phải ăn cơm đúng giờ, nếu như đói bụng phải nói ba đưa con đi ăn cơm biết chưa? Còn nữa, không được phép kén ăn nghe chưa?"

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Hàn Mộc Tử còn nghiêm khắc hơn mấy phần.

Đậu Nhỏ khéo léo gật đầu.

"Được rồi mẹ, Đậu Nhỏ rất ngoan, không có

kén ăn."

"Vậy thì tốt rồi." Hàn Mộc Tử nghe vậy cũng yên tâm phần nào, dựa theo biểu hiện trước đó của Dạ Mạc Thâm với Đậu Nhỏ, hắn là anh sẽ chăm sóc tốt cho Đậu Nhỏ.

"Mẹ, còn có chuyện gì sao?" Đậu Nhỏ nhìn khỏe môi của Dạ Mạc Thâm treo một nụ cười, cảm thấy mình thực sự cần phải đả kích ba một chút, bằng không ba sẽ không biết căn bản là địa vị thân phận của ba không theo kịp mình.

"Không có, con phải ngoan ngoan nghe lời Sau khi câu nói này phát ra, nụ cười bên mỗi

đấy."

Dạ Mạc Thâm hơi cứng lại một chút, bên trong đôi mắt màu mực hiện lên vẻ không thể tin được.

Không có?

Cô gọi điện thoại cho mình, kết quả chỉ quan tâm mỗi Đậu Nhỏ mà thôi, mình một câu cũng không có?

"Được rồi ạ, vậy con tắt điện thoại đây." Nụ cười bên môi Dạ Mạc Thâm dần dần biến

mất.

"Ừm, bái bai."

Tút tút tút.

Lần này, nụ cười trên mặt Dạ Mạc Thâm triệt để biến mất.

Đậu Nhỏ khóa màn hình điện thoại rồi cười hì hì đưa cho Dạ Mạc Thâm: "Ba, trả điện thoại cho ba nè!"

Dạ Mạc Thâm không nhận, đôi mắt đen không nhúc nhích nhìn chăm chăm vào gương mặt non nớt của cậu nhóc trước mặt, lặng im, không khí cũng giống như dừng lại.

Nửa ngày qua đi, cậu nhóc trực tiếp nhét điện thoại di động vào trong ngực của anh nói: "Vừa rồi ba cũng nghe thấy đúng không? Mẹ nói yêu con nhất đón"

Đương nhiên Dạ Mạc Thâm biết đây chỉ là trò đùa nghịch của trẻ con, cố ý để anh nghe, tiếp theo cố ý hỏi vấn đề này ngay trước mặt anh. Sau đó còn cố ý để Hàn Mộc Tử không đề cập tới anh.

Đây là... Kích thích anh sao?

Hay là... Trả thù?

Bởi vì chính mình trước kia đối xử với Hàn Mộc Tử không tốt? Cho nên thắng nhóc này muốn thay mẹ mình bênh vực kẻ yếu?

Càng nghĩ, giống như cũng chỉ có khả năng

này.

Mặc dù Dạ Mạc Thâm biết trước kia mình đã làm chuyện có lỗi với Hàn Mộc Tử, mình cũng muốn hạ quyết đền bù thật tốt, nhưng bây giờ ký ức của anh khuyết thiếu, quá khứ xảy ra chuyện gì một chút cũng không nhớ nổi.

Xem ra, muốn khôi phục ký ức, phải nắm bắt lấy chuyện này.

co-vo-danh-trao-935-0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.