Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 941: Có thể răn dạy nhẹ nhàng một chút không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Tiểu Nhan thấy Hàn Mộc Tử muốn đi, đột nhiên hoảng hồn, vô thức tiến lên giữ chặt lấy cô:

"Cậu đừng đi mà!"

"Làm sao?" Hàn Mộc Tử buồn cười liếc nhìn cô ấy: "Không phải nói hiện tại vẫn còn rất sợ hãi anh ấy sao? Tớ vừa nói rồi đó, nếu như cậu không muốn đi, vậy tớ liền nhờ một người bạn nào đó đi theo giúp anh trai tớ vậy, người bạn kia của tớ vừa hay cũng nữ sinh, có thể vừa gặp anh ấy đã yêu rồi đó?"

Nghe vậy, Tiểu Nhan uể oải nghiêm mặt: "Mộc Tử xấu xa, cậu biết rõ cơ hội của tớ rất mong mạnh, nếu như lại có thêm một người theo đuổi, vậy chẳng phải là tớ hết hi vọng rồi sao!"

"Vậy rốt cuộc cậu có đi hay không?"

"Di!"

Tiểu Nhan hung hãng gật đầu, dùng sức căn rằng: "Đương nhiên phải đi!"

Sợ hãi cũng phải đi, Mộc Tử nói rất đúng, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Hai người ở chung đó!

Nghĩ lại đã cảm thấy kích động, vừa rồi nhất định là đầu óc của cô ấy bị lừa đá cho nên mới nghĩ không dám đi muốn cự tuyệt, bây giờ suy nghĩ một chút. Cho dù lát nữa Hàn Thanh có trách tội mình, cô ấy nhất định sẽ không hối hận.

"Nhưng cậu đợi tớ một chút, bây giờ chưa đi được, tớ phải trang điểm, thay quần áo cái đã."

Bởi vì nam thần ở đây, cho nên tính cách vô cùng tùy ý của cô ấy lúc này mới ý thức được quần áo trên người mình rất bình thường, hơn nữa còn là phối hợp lung tung.

Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua đồng hồ: "Được, vậy cậu nhanh một chút, nếu như lát nữa anh tớ chờ quá lâu rồi tự mình đi ra ngoài trước, tớ không ngăn được đầu đấy."

"Nhất định!"

Tiểu Nhan nhanh nhảu mở túi hành lý của mình ra sau đó thay quần áo.

Hàn Mộc Tử đứng ở bên ngoài chờ cô ấy không quá mười phút, Tiểu Nhan đã đi ra, thời điểm Hàn Mộc Tử nhìn thấy cô ấy liền trừng to

måt.

"Cậu... Không lầm chứ?"

Tiểu Nhan mấp máy môi: "Tớ không có quần áo gì dễ nhìn, cho nên "

Hàn Mộc Tử không còn gì để nói: "Cậu có biết thời tiết ở đây lạnh cỡ nào không? Cậu mặc như vầy đi ra ngoài, là muốn... Chết cóng hả??" Miệng của cô độc một chút, Tiểu Nhan thay mình tranh luận: "Đương nhiên là tớ biết thời tiết rất lạnh, thế nhưng cậu cũng biết loại cơ hội đơn độc ở chung này rất khó có được, bây giờ tớ phải thể hiện ra ưu thế của mình trước mặt anh trai cậu chứ, nếu như mặc quần áo như quả cầu giống cậu, anh trai cậu càng thêm không có hứng thú với tớ."

Hàn Mộc Tử: "Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi hả? Có thể sẽ bị cảm lạnh, khả năng còn bị phát sốt nữa đó."

Nói đến đây, Hàn Mộc Tử nhăn lại đôi mi thanh tú: "Không được, tớ không thể để cậu mặc ít như vậy ra ngoài, cậu ở đây chờ tớ một chút, tớ đi lấy áo khoác cho cậu."

"Không cần đâu!" Tiểu Nhan gọi cô: "Cầu xin cậu đấy Mộc Tử, để cho tớ như vậy ra ngoài đi, tớ đã dán miếng giữ nhiệt trên người rồi, sẽ không lạnh đâu."

Hàn Mộc Tử: "…

Cuối cùng, Hàn Mộc Tử cũng không ngăn cản

cô ấy.

Chỉ là chờ sau khi Tiểu Nhan rời đi, cô đi vào căn phòng, nhìn thấy túi hành lý bị Tiểu Nhan đào bởi vô cùng lộn xộn liền ngẩn người.

Tâm trạng khi thích một người... Chính là như

vậy sao?

Nhìn thấy bạn tốt của mình vì một người đàn ông mà đánh mất đi bản thân mình, Hàn Mộc Tử không thể không oán hận và bất bình thay cô ấy.

Hàn Mộc Tử nặng nề thở dài.

Nếu như có thể, cô thật hi vọng Tiểu Nhan sẽ khôn thích Hàn Thanh.

Thích ai cũng có thể, nhưng tại sao lại đi thích Hàn Thanh chứ?

Lúc trước thư ký Tô cũng thích anh trai nhiều năm như vậy, luôn bầu bạn bên cạnh anh ta, chính là hi vọng có thể lâu ngày sinh tình, thế nhưng sau đó thì sao? Rốt cục bị người nhà thúc giục không thể kéo dài được nữa.

Hiện tại thế nào? Đổi thành Tiểu Nhan.

Cô ấy phải chịu đựng bao lâu? Cũng không thể giống như Tô Cửu, nhịn đến không chịu đựng được nữa sao?

Anh trai của cô.

Thật là khiến cho người khác đau đầu, làm

sao cảm giác lại giống như động vật máu lạnh vô tình vô dục vậy?

Nói anh ta là động vật máu lạnh, nhưng lại hết lần này tới lần khác đối xử tốt với người em gái như cô, thật là khó mà suy nghĩ.

Một bên khác.

Tiểu Nhan đi theo Hàn Thanh ra cửa, đóng cửa, đi vào thang máy, ra khỏi thang máy, ánh mắt của Hàn Thanh đều không rơi lên người của cô ấy.

Tiểu Nhan không khỏi có chút thất vọng, mình thế nhưng vì anh ta mà mặc ít như vậy, kết quả anh ta lại không nhìn một cái, nghĩ lại đã cảm thấy lòng chua xót, nhưng rất nhanh sự chua xót trong lòng Tiểu Nhan đã biến mất sạch sẽ.

Bởi vì tiếp theo thời gian bọn họ ở cùng nhau vẫn còn rất dài, hiện tại anh ta không nhìn, lát nữa kiểu gì cũng sẽ có cơ hội nhìn thấy.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Tiểu Nhan lập tức tốt hơn.

Tiểu Nhan lôi kéo cổ áo của mình, nghĩ thầm Mộc Tử còn nói thời tiết ở bên này rất lạnh, làm sao cảm giác khi cô ấy đi ở đây lại không thấy? Hẳn là đoạn đường này không lạnh đến nỗi đông cứng đầu.

Ý nghĩ này vừa ra khỏi tòa nhà liền bị vả mặt.

Lúc trước ra khỏi thang máy còn có vách tường cản trở, hiện tại ra khỏi tòa nhà, gió lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng thổi đến, xuyên qua lớp quần áo chạm đến da mặt.

Ông trời ơi!

Hiện tại ý nghĩ trong đầu của Tiểu Nhan chi còn lại ba chữ này!

Đây cũng quá lạnh rồi!!!

Rõ ràng vừa rồi lúc còn ở trong hành lang cảm giác vẫn tốt lắm mà? Làm sao vừa ra khỏi cửa lớn của tòa nhà liền biến thành bộ dạng này?

Chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã lạnh đến mức răng trực tiếp run lên, cóng đến nỗi sắp không đi đường được.

Thế nhưng Hàn Thanh ở phía trước cũng không chờ cô ấy, Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của anh ta một chút, rất muốn nói tôi muốn trở về lấy thêm quần áo, thế nhưng khi hé miệng lại không thể nói nổi một chữ.

Nếu như cô ấy mở miệng, chắc chắn là Hàn Thanh sẽ chế cô ấy phiền phức, sau đó để cô ấy đi thẳng về.

Vẫn nên nhịn thôi, dù sao mua quần áo cũng không quá lâu, cô ấy cũng không thể bị đông cứng thành tảng băng được, cùng lắm thì lạnh đến cảm lạnh rồi sốt mà thôi, chờ sau khi trở về đi ngâm nước nóng là được rồi.

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan liền cắn chặt răng đi đến phía trước, đuổi theo bước chân của Hàn Thanh.

Sau khi Hàn Thanh đi được rất nhiều bước lại phát hiện ra không thấy bước chân bên cạnh mình, vừa định dừng lại xem xét đã nghe thấy một chuỗi bước chân ở đằng sau.

Anh ta không dừng lại, tiếp tục nện bước chân ổn định đi về phía trước.

Tiểu Nhan đi phía sau anh ta mấy bước nhưng không thể đi đến bên cạnh anh ta, bởi vì căn bản là cô ấy đuổi không kịp, bước chân của Hàn Thanh quá lớn, lại đi rất nhanh, cô ấy phải chạy mới miễn cưỡng theo kịp khoảng cách này.

Lạnh quá, thật lạnh quá.

Làm sao Hàn Thanh còn không quay lại liếc cô ấy một cái vậy?

Một cái là được rồi mà!

Bằng không, cô ấy ăn mặc tỉ mỉ như vậy chẳng phải là uổng phí rồi sao?

"Biết tại sao tôi bảo cô đi cùng không?"

Đột nhiên, âm thanh lạnh lẽo của Hàn Thanh từ phía trước theo cơn gió thổi đến.

Tiểu Nhan sửng sốt một chút, bước nhanh chạy đến phía sau anh ta, ngơ ngác hỏi một câu: "Vì sao? Chẳng lẽ anh muốn răn dạy tôi hả?"

Bước chân của Hàn Thanh dừng lại, nhưng cũng không dừng lại hoàn toàn, khóe mắt nhìn thoáng qua bóng dáng nhỏ bé chạy đến sau lưng anh ta, trong con người của Hàn Thanh hiện lên vẻ u ám. Sau khi Tiểu Nhan hỏi vấn đề này cũng

co-vo-danh-trao-941-0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.