Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 946: Tôi thích em càng lâu hơn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối mặt với vấn đề của Tiểu Nhan, thật giống như lúc trước ở trong phòng bếp cô ấy hỏi mình có phải thích cô ấy hay không.

Mang tại của Tiêu Túc lập tức liền đỏ lên, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới chọn món ăn.

Thời điểm hiện tại bảo Tiểu Nhan chọn món ăn là không thể nào, cho nên Tiêu Túc đến hỏi cũng không hỏi cô ấy, liền làm chủ thay cô ấy chọn món, sau đó liền trả menu cho nhân viên phục vụ.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiêu Túc phát hiện Tiểu Nhan vẫn còn nhìn mình chằm chằm, cặp mắt kia nhìn thẳng, nhưng bởi vì khóc mà lộ ra sưng đỏ, nhìn vô cùng đáng thương.

"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu."

Cô ấy cố chấp nói.

Tiêu Túc: "...

Sau khi yên tĩnh một lát, cậu ta lạnh nhạt giải thích rõ: "Tất cả mọi người đều là chỗ quen biết, nếu như một ngày nào đó cô nhìn thấy một người quen biết khóc lóc đi trên đường, cô sẽ nhẫn tâm mặc kệ sao?"

Nghe cậu ta giải thích như vậy, Tiểu Nhan cũng cảm thấy cũng có lý, phụ họa gật đầu, lập tức nói: "Hóa ra là như vậy, vậy thì tốt rồi... Tôi còn tưởng rằng... Anh thích ta đấy."

Động tác của Tiêu Túc dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cô ấy.

Tiểu Nhan không nhìn cậu ta mà chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

Nếu như anh nói thích tôi, tôi nhất định sẽ từ chối anh.

Tiêu Túc căng thẳng trong lòng, mắt sắc rút đi màu đỏ. Đáng tiếc Tiểu Nhan cũng không chú ý tới tâm trạng và cử chỉ biến hóa của cậu ta, vẫn như cũ phối hợp nói: "Nếu như anh thật sự thích tôi, tôi mà từ chối anh, anh nhất định sẽ rất thương tâm, tựa như hiện tại tôi cũng như thế, vừa thương tâm lại vừa chật vật."

Từ trong lời nói của cô ấy Tiêu Túc giống như bắt được tin tức quan trọng gì, cậu ta có chút nheo mắt lại.

"Cô bây giờ?"

"Đúng vậy, tôi vừa mới bị từ chối." Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, cố ý nở một nụ cười lớn với Tiêu

Túc: "Tôi như vậy có phải vô cùng thê thảm không? Vừa rồi anh cũng nhìn thấy, bị người từ chối cảm giác thật sự không dễ chịu, đặc biệt là khi anh còn rất thích đối phương."

Trong nháy mắt, Tiêu Túc không rõ ràng tâm trạng của mình bây giờ là gì.

Cậu ta không biết cô ấy xảy ra chuyện gì, chỉ sốt ruột tiến lên muốn an ủi cô ấy, kết quả cậu ta ăn nói vụng về, mới một câu an ủi đã không hợp ý nhau.

Hiện tại...

Lại đột nhiên biết được cô ấy bị cự tuyệt, là

ai???

"Cho nên may mắn là anh chỉ coi tôi là bạn, nếu anh thích tôi, anh sẽ trở nên thê thảm giống như tôi vậy...

Nói xong, Tiểu Nhan còn hi hi ha ha nở nụ

cười.

Cảm giác trong lòng Tiêu Túc vô cùng khó tả, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên mặt bàn cũng lặng lẽ huyển xuống dưới mặt bàn, đặt đùi của mình, chính cậu ta cũng không ý thức được, bàn tay đã nằm thành nắm đấm.

Nhìn bộ dáng của cô ấy, dường như phải thích bình thường, hơn nữa còn là tình căn rất sâu đậm

kia.

"Bao lâu?"

Tiêu Túc nghe thấy âm thanh của mình đang hỏi cô ấy.

"A?" Tiểu Nhan giống như không hiểu rõ cậu ta

đang hỏi cái gì.

Tiêu Túc cười nhạt một tiếng: "Thích người kia bao lâu rồi?"

Tiểu Nhan giống như đang uống say, cúi đầu xuống bắt đầu đếm đầu ngón tay của mình, dáng vẻ ngốc nghếch khiến cho người ta không nhịn được muốn kéo cô ấy vào trong ngực.

Đếm hơn nửa ngày, Tiểu Nhan ngẩng đầu lên khổ sở nói: "Đã bốn năm rồi."

Nghe nói, Tiêu Túc không hiểu giật giật môi. Bốn năm rồi?

Cậu ta cẩn thận tính toán thời gian, mình thích

Tiểu Nhan, hình như đã sáu năm.

Hóa ra thời gian có thể trôi qua nhanh như

vậy.

Mỗi một ngày thời gian đều đang trôi qua, nếu như không đi cẩn thận, thật đúng là cảm thấy chuyện đã giống như ngày hôm qua, lại như rất xa, suy nghĩ của Tiêu Túc có chút hoảng hốt.

"Đúng rồi, bốn năm!" Tiểu Nhan dùng sức gật đầu: "Thật lâu đúng không? Lúc đầu tôi không có nghĩ mình có thể thích anh ấy lâu như vậy, bốn năm rồi...

Cô ấy kéo đầu ngón tay ra tính, vừa nói: "Đây là bao nhiêu năm thanh xuân nhỉ, bốn năm thành xuân đó!"

Tiêu Túc nghĩ thầm.

Tôi thích em càng lâu hơn.

Mặc dù chính bản thân cậu ta cũng không biết vì sao mình lại thích Tiểu Nhan, phần tình cảm này đến một cách khó hiểu, nhưng hắn lúc ấy đúng là trái tim rung động.

Từ sau khi Tiêu Túc đi theo cậu Dạ Mạc Thâm, toàn bộ thời gian đều dâng hiến cho công việc, đợi có thời gian cậu ta đã mệt mỏi đến mức không có thời gian tìm người yêu, mặc dù trong nhà thúc giục gấp rút, nhưng chính cậu ta lại cam tâm tình nguyện.

Dù sao Dạ Mạc Thậm đối với cậu ta mà nói, có thể đánh bạc tính mạng để tồn tại.

Lúc ấy nếu như không phải cậu Dạ Mạc Thâm ra tay, khả năng bây giờ cậu ta còn đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, hoặc là mất mạng, thậm chí cửa nát nhà tan.

Sở dĩ năm đó sau khi phát hiện mình có tình cảm với Tiểu Nhan, Tiêu Túc chỉ hơi buồn rầu, rất nhanh đã giấu phần tâm ý này ở đáy lòng.

Một khi giấu chính là rất nhiều năm.

Đợi đến khi mình nhìn thấy cô ấy sống sở sở đứng trước mặt mình một lần nữa, phần tình cảm bị giấu kín kia lại bắt đầu nảy mầm.

Về sau, số lần gặp mặt rất nhiều, lại hồi tưởng vô số lần, hạt mầm nho nhỏ này lại bắt đầu sinh trưởng.

Nghĩ đến đây, Tiêu Túc ngước mắt, ánh mắt rơi lên người Tiểu Nhan một lần nữa.

Nếu như ở thời điểm này nói thích cô ấy, cô ấy

sẽ tiếp nhận mình sao?

Nhưng nếu như thật sự là như vậy, chẳng phải là cậu ta đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?

Bàn tay đặt trên đùi càng thu càng chặt, cuối cùng vẫn buông ra.

Cũng đúng, ở thời điểm này mà nói thích, chẳng phải là đối hai người đều không công bằng ư.

Đã bị cô ấy cự tuyệt, còn phải đợi nàng đợi cô ấy ổn định tâm trạng rồi nói, đợi cô ấy đối với người mình thích hết hi vọng, lúc đó, cậu ta sẽ nghĩ biện pháp để cho đi vào trái tim của cô ấy.

Đáng tiếc, bộ dáng của cậu ta bây giờ...

Cũng không biết rốt cuộc có thể giành được tình cảm của Tiểu Nhan hay không, nhưng nếu không thử một lần, ai cũng không biết hậu quả.

Sau khi phục vụ mang thức ăn lên, đột nhiên Tiểu Nhan mở miệng nói muốn rượu.

Phục vụ sửng sốt một chút nhìn về phía Tiểu Túc.

Tiêu Túc tức khắc ngăn cản cô ấy.

"Cô đứng lâu trong gió rét như vậy, uống rượu không tốt cho dạ dày đâu, trước tiên phải uống canh nóng ủ ấm dạ dày rồi ăn cái gì đó."

"Không."

Tiểu Nhan lắc đầu: "Bây giờ tôi muốn uống

rượu.

Nói xong, đôi mắt của cô ấy hướng thẳng vào Tiêu Túc: "Anh không biết... Hiện tại trong lòng tôi có bao nhiêu khó chịu đâu."

Tiêu Túc: "..Sau khi uống rượu, dạ dày sẽ khó chịu, đến lúc đó cô sẽ càng khó chịu hơn."

"Không sao, tôi muốn uống. Tiêu Túc, anh không phải bạn của tôi sao? Nghe tôi lần này đi được không?"

Bạn bè.

Trong lòng Tiêu Túc bất đắc dĩ cười khổ, đây coi như là chính bản thân cậu ta tự đào hố sai? Sớm biết vậy đã không nói bạn bè, bằng không bây giờ cô ấy mở miệng ngậm miệng đều là hai chữ bạn bè để dọa mình.

Ngay tại thời điểm Tiêu Túc định trả lời, Tiểu Nhan làm ra động tác cầu xin: "Xin anh đấy, tôi chỉ uống lần này thôi!

co-vo-danh-trao-946-0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.