Sau khi Tô Dương Dương tạm biệt Hàn Khải Uy thì đi vào bệnh viện.
Trên đường đi, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô đều mang theo chút thương hại và kỳ lạ.
Trong lòng Tô Dương Dương chợt có dự cảm không tốt, bước đi cũng nhanh hơn.
Tiểu Yên đang quét dọn, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng ngẩng đầu: “Chị Tô…”
“Bệnh viện lại xảy ra chuyện gì à? Ánh mắt những người kia nhìn chị cứ là lạ.”
Tiểu Yên gãi gãi mặt, nói: “Em nói chị đừng giận nhé.”
“Ừ.”
Tiểu Yên ném chổi xuống, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng tìm kiếm, sau đó đưa đến trước mặt Tô Dương Dương: “Tự chị xem đi.”.
Truyện Dị Năng
Tô Dương Dương nhìn ra được, đó là nhóm chat bác sĩ của bệnh viện, trong lịch sử trò chuyện đều là tin tức liên quan đến cô.
“Tôi nghe nói bác sĩ Tô được người ta nhặt về, trước kia là trẻ mồ côi.
Ba mẹ cô ta nhận cô ta từ Cô nhi viện về nuôi, bình thường đúng là nhìn không ra.”
“Tình cảm của bác sĩ Tô và ba mẹ cô ta rất tốt, không thể nào là nhặt về được.
Ba mẹ cô ta đối với cô ta còn tốt hơn ba mẹ tôi đối với tôi, tôi thật sự không tin nổi.”
“Chuyện này có gì mà không thể tin chứ.
Nhưng cho dù là nhặt về hay là ruột thịt cũng không liên quan đến chúng ta.
Đó là chuyện riêng của bác sĩ Tô, chúng ta đừng bàn tán nữa.”
“Bác sĩ Tô hối lộ cô à, sao cô lại bênh người ta như vậy?”
“Lời này của cô không đúng rồi.
Bàn tán về bạn bè trong nhóm chat lớn như thế này được sao? Sau này người khác cũng bàn tán chuyện riêng tư của cô trong nhóm chat lớn, trong lòng cô có cảm thấy thoải mái không?”
…
Sau khi xem xong, Tô Dương Dương xem lại người lần đầu tiên nhắc đến thân thế mình, phát hiện vậy mà lại là bác sĩ Tào khoa bọn họ, trong lòng chợt cảm thấy không vui.
Tiểu Yên quan tâm nhìn Tô Dương Dương: “Chị Tô, có phải bác sĩ Tào muốn cạnh tranh vị trí Chủ nhiệm với chị hay không?”
“Chị còn chưa đủ tư cách thăng đến chức vị đó, chắc hẳn là có chuyện khác.” Tô Dương Dương trả điện thoại di động cho Tiểu Yên: “Chị đi tìm cô ta nói chuyện, mười phút sau em sắp xếp bệnh nhân vào khám bệnh.”
Tô Dương Dương nói xong thì bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Trợ lý của bác sĩ Tào nhìn thấy Tô Dương Dương đi đến, dè dặt hỏi: “Chào buổi sáng, bác sĩ Tô.”
“Bác sĩ Tào đến chưa?”
“Đến, đến rồi.
Cô ta đang kiểm tra các phòng, cô đợi cô ta hay là trở về văn phòng trước?”
Tô Dương Dương ngồi xuống ghế sau bàn làm việc của bác sĩ Tào: “Cô đi gọi cô ta trở về, nói tôi đang chờ cô ta.”
“Vâng, vâng.” Trợ lý nuốt một ngụm nước bọt, vội chạy ra ngoài.
Sắc mặt Tô Dương Dương lạnh lẽo, trong đầu điểm lại lịch sử cuộc trò chuyện vừa rồi một lượt, để lát nữa khi nhìn thấy bác sĩ Tào mình có thể bình tĩnh một chút, không xúc động đi mắng chửi người ta.
Rất nhanh trợ lý đã tìm bác sĩ Tào trở về.
Tô Dương Dương nói với trợ lý: “Cô ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói riêng với bác sĩ Tào.”
Trợ lý gật đầu liên tục, nhanh chóng rời đi.
Bác sĩ Tào cảnh giác nhìn Tô Dương Dương: “Sắp đến giờ làm việc rồi, bác sĩ Tô tìm tôi có việc?”
“Người ngay không nói lời mờ ám, bác sĩ Tào, chắc hẳn cô phải biết vì sao tôi đến tìm cô.” Tô Dương Dương đang ngồi ở sau bàn làm việc của bác sĩ Tào đứng dậy.
Hơi nâng cằm nhìn bác sĩ Tào.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
“Không biết? Có phải cô muốn nói cô cũng không biết hôm qua cô nhắn cái gì trong nhóm chat của bệnh viện? Bác sĩ Tào, tôi với cô không thù không oán, cô rèm pha tôi trong nhóm lớn như vậy, chẳng nhẽ cô không nên cho tôi một lời giải thích sao?”
“Tôi không nói!”
“Vậy những lời kia là quỷ nói?!”
“Tôi nói rồi, tôi căn bản không biết cô đang nói cái gì, hôm qua tôi không hề lên mạng.”
“Có phải sau đó cô muốn nói là messenger và zalo của cô bị hack rồi không?”
Bác sĩ Tào bị nói cho nghẹn họng.
Tô Dương Dương thấy vậy, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Bác sĩ Tào, tôi tự thấy bình thường tôi đối xử với cô không tệ, trong công việc chúng ta phối hợp cũng rất ăn ý.
Khi cô cần hỗ trợ và đổi ca, tôi đều giúp cô.
Cô là người thông minh, vì sao lại làm như vậy?”
“Tôi không…”
“Nếu như người khác làm như vậy tôi còn có thể hiểu được, nhưng tại sao lại là cô?!”
Bác sĩ Tào biết đã không thể chối được nữa, nói: “Cô biết vì sao tôi làm như vậy không? Cô cản đường của tôi!
Tôi làm việc tại Bệnh viện Nhiêu Điền đã nhiều năm, bình thường cái gì cũng không bằng cô.
Mãi mới chờ được đến lúc Chủ nhiệm Hoàng về hưu, cô lại gả cho Hàn Khải Uy.
Cô có Hàn Khải Uy đứng đứng đằng sau, chẳng phải vị trí Chủ nhiệm sẽ thuộc về cô sao?! Trình độ và năng lực của cô rất tốt, nhưng dựa vào cái gì mà tất cả chuyện tốt đều rơi lên trên người cô?”
“Tôi còn chưa đủ tư cách làm Chủ nhiệm, vị trí kia không thể nào là của tôi.
Nhưng, vị trí kia cũng không thể nào là của cô.
Bác sĩ Tào, mặc dù thời gian làm việc của cô nhiều hơn tôi, nhưng kỹ thuật, năng lực và biểu hiện ngày thường của cô còn chưa đủ để cô có thể một mình đảm đương công việc, cô cũng không thể làm Chủ nhiệm.
Cô làm như vậy không hề có chút ý nghĩa gì.” Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn bác sĩ Tào: “Lời vừa rồi cô nói chỉ là cái cớ, đúng không? Cô chỉ là muốn tìm một lý do để đối phó tôi!”
Đột nhiên bác sĩ Tào bật cười: “Đúng vậy, tôi chính là nhìn cô không vừa mắt, vì vậy muốn khiến cho cô không thoải mái.
Chỉ cần cô không thoải mái, tôi đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Loại người như cô nên lén lút sinh sống trong một xó xỉnh nào đó, có tư cách gì hưởng thụ cuộc sống và của cải vật chất tốt hơn người khác?! Đáng ra khi cô sinh ra đã nên chết luôn rồi!”
“Ai nói với cô?!”
“Tôi sẽ không nói.
Tô Dương Dương, cô nên bị nguyền rủa! Ha ha ha ha ha ha…” Bác sĩ Tào cười càng điên cuồng hơn, toàn bộ cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.
Từng giọt từng giọt nước mắt lớn từ khóe mắt chảy xuống.
Tô Dương Dương không hiểu nhìn hành động điên cuồng của bác sĩ Tào.
Khi mắt bác sĩ Tào chảy ra máu, cô sửng sốt: “Cô uống cái gì?”
Tô Dương Dương vừa nói vừa nhanh chóng lấy ly nước ấm, lại nhanh chóng ấn chuông khẩn cấp trên bàn.
Nét mặt bác sĩ Tào đầy vặn vẹo, ngã nhoài xuống mặt đất.
Tô Dương Dương quỳ một chân xuống đất, đỡ lấy đầu bác sĩ Tào: “Đừng nói chuyện, uống nước, sẽ không sao.”
Bác sĩ Tào run rẩy nắm chặt tay Tô Dương Dương, móng tay đâm mạnh vào trong da của cô, trong mắt mang theo hoảng sợ.
Tô Dương Dương không rút tay về, mặc cho bác sĩ Tào nắm.
Bác sĩ Tào đau đớn há to miệng, khoang miệng không ngừng chảy ra máu.
Tô Dương Dương phát hiện không thích hợp, ném cốc nước trong tay xuống, cố sức ôm bác sĩ Tào dậy.
Rất không thích hợp!
Chuông khẩn cấp reo lâu như vậy rồi mà không có bác sĩ và y tá đến.
Tô Dương Dương dùng chân mở cửa, ôm bác sĩ Tào chạy đến phòng cấp cứu.
Người trên hàng lang thấy vậy đều giật nảy mình, Tiểu Yên chạy đến: “Chị Tô, xảy ra chuyện gì? Bác sĩ Tào…”
“Chuẩn bị thiết bị cấp cứu, nhanh lên!”
“Vâng vâng.”
Nhân viên y tế thấy Tiểu Yên chạy đến giúp đỡ, cung mau chóng làm việc.
Hai y tá đẩy giường phẳng đến.
Tô Dương Dương đặt bác sĩ Tào lên trên giường, bác sĩ Tào vẫn không buông tay Tô Dương Dương ra, khó khăn nói: “Có, có người muốn… muốn hại cô… xin, xin lỗi…”
Bác sĩ Tào khó khăn nói ra câu đó, sau đó lập tức hôn mê.
Nhân viên y tế đẩy giường phẳng đều nghe thấy câu nói kia, lo lắng nhìn Tô Dương Dương..