Tô Dương Dương từ từ di chuyển đến vị trí của mình ngồi xuống, nghĩ đến một hàng chữ Tiểu Bảo xóa đi, hỏi: “Tổng Giám đốc Hàn của em có tai tiếng bạn gái gì không?”
“Chị đây là bắt đầu tính rõ rồi sao? Có thể quá nhanh hay không? Vừa mới gả cho Tổng Giám đốc Hàn chưa được vài ngày đã muốn nhắc chuyện cũ rồi?” Tiểu Yên khoa trương kêu lên.
“Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng,
“Nói cũng đúng nhỉ.” Tiểu Yên cúi đầu suy nghĩ rất lâu: “Chuyện về Tổng Giám đốc Hàn đều tập trung sau khi anh ấy quản lý tập đoàn Hàn thị, chuyện trước khi anh ấy quản lý tập đoàn Hàn thị gần như chưa từng lộ ra. Trước kia lúc Hàn Khải Niên còn sống, hoàn toàn không có tin tức của Tổng Giám đốc Hàn của em. Cho nên, bọn em đều nghi ngờ Tổng Giám đốc Hàn của em là con riêng của nhà họ Hàn, Hàn Khải Niên mất rồi, nhà họ Hàn mới muốn cho anh ấy nhận tổ quy tông. Nếu không vì sao trước đó hoàn toàn không có tin tức gì của anh ấy? Em thấy bọn em biết hết mấy phú nhị đại đẳng cấp thấp ở Thành phố Thương rồi, nhưng kiểu người đẹp trai đến phát khóc như Tổng Giám đốc Hàn của em lại không có một chút chuyện nào truyền ra?”
Tô Dương Dương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Yên, phát hiện vẻ mặt cô ấy rất nghiêm túc.
“Không phải là trình độ thu thập tin tức của em không được chứ?”
“Chị Tô, chị sỉ nhục năng lực làm việc của em cũng không sao, nhưng đừng sỉ nhục tình yêu của em với Tổng Giám đôc Hàn. Không chỉ một mình em không tìm thấy chuyện trước khi anh ấy tiếp nhận tập đoàn Hàn thị, ngay cả mấy người khác của hội hậu viện fan cũng không có tìm thấy. Cái này không khoa học cho lắm.”
“Hội hậu viện fan?” Đó là cái quỷ gì!
Tiểu Yên thấy Tô Dương Dương vẻ mặt ngơ ngác, nói: “Giống như nhóm fan của ngôi sao vậy, chỉ là người bọn em say mê không phải ngôi sao, mà là Tổng Giám đôc Hàn. Bọn em chia sẻ tài liệu và ảnh thu thập được cho nhau, lén lút làm fan của anh ấy. Đến bây giờ em vẫn không dám nói em từng thấy Tổng Giám đốc Hàn thật sự, còn làm việc cùng với người phụ nữ của Tổng Giám đôc Hàn, em sợ bị đám tình địch kia xé thành mảnh vụn.”
Tô Dương Dương chưa từng theo đuổi ngôi sao, không có cách nào hiểu được cảm giác như vậy.
**
Buổi chiều lúc tan tầm, Hàn Khải Uy xuất hiện đúng giờ trong văn phòng của Tô Dương Dương.
Sau khi Tô Dương Dương cởi áo dài trắng ra liền ôm ngang lấy eo cô, đi ra khỏi phòng làm việc.
Hành động này, thật sự khiến Tiểu Yên hâm mộ ghen tị muốn chết.
Nếu không phải cô ấy còn có chút lương tâm, cô ấy thật sự muốn hưng hăng chụp mấy tấm ảnh, ném vào trong nhóm của hội hậu viện khoe khoang, nhưng cô ấy không dám.
Tô Dương Dương thấy Hàn Khải Uy ôm cô muốn đi về phía thang máy, vội vàng nói: “Thả tôi xuống dưới đi, tôi chỉ bị trẹo một bên chân thôi, không khoa trương như vậy đâu.”
“Em đang thẹn thùng sao?”
“Anh cảm thấy thế nào?” Tô Dương Dương nét mặt u ám nhìn anh: “Để người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng nhiều đến công việc, nếu đụng phải fan ruột của anh, tôi rất trở thành kẻ thù chung. Vì để tôi có thể sống lâu hơn mấy ngày, Chủ tịch Hàn, ngài giơ cao đánh khẽ nhé.”
Hàn Khải Uy cạn lời nhìn cô, xoay người xuống lầu từ đường qua lại an toàn.
Anh đặt Tô Dương Dương xuống ghế phó lái, sau đó cũng ngồi vào trong xe, hỏi: “Công việc của em thường xuyên gặp phải tình huống như hôm nay sao?”
“Thỉnh thoảng bệnh nhân và người nhà quá khích sẽ có vài phản ứng quá đáng, đa số người nhà và bệnh nhân đều rất dễ tiếp xúc. Mấy năm nay có không ít truyền thông vì lượt xem và đề tài, thường xuyên viết bệnh viện và bác sĩ rất tồi tệ, cố ý làm xấu đi quan hệ của bác sĩ và người bệnh. Thế cho nên, bệnh nhân và người nhà ở bệnh viện có chút không khỏe, sẽ mắng bệnh viện bác sĩ bất lương độc ác. Năm ngoái bệnh viện chúng tôi có có bác sĩ bị người nhà bệnh nhân cầm dao rượt chạy, lý do là bệnh nhân cảm thấy bác sĩ thu phí thủ tục của anh ta quá nhiều.”
“Nói như vậy, nghề nghiệp của các em cũng là nghề nghiệp rất nguy hiểm.”
“Không khoa trương như vậy đâu, mỗi một nghề đều có chỗ không tốt, không thể lấy mấy điều đặc biệt để suy xét.”
Hàn Khải Uy nghe vậy nở một nụ cười.
Anh rất tán thưởng tính cách như vậy của Tô Dương Dương.
Người phụ nữ này có tính tình của riêng mình, còn có kế hoạch của riêng mình, góc độ nhìn sự việc cũng không cố định và duy nhất, quan trọng là lúc gặp phải chuyện không tốt, không có oán giận và tiêu cực, vẫn sử dụng lý trí để xử lý vấn đề.
Người phụ nữ như vậy, rất khó không hấp dẫn người khác.
Tô Dương Dương thấy Hàn Khải Uy im lặng không nói gì, hỏi: “Tiểu Bảo sao rồi? Thằng bé vẫn ổn chứ?”
“Không có việc gì, bình thường nó cũng thường làm mình bị thương, trên người thường xuyên có thương tích.”
“Thằng bé vẫn luôn như thế cũng không được, bác sĩ gia đình nói thế nào?”
“Bác sĩ nói thằng bé không phải chứng tự kỷ điển hình, có bộ phận triệu chứng của chứng tự kỷ, lại khó giải quyết hơn chứng tự kỷ. Vài năm nay vẫn đang điều trị, nhưng hiệu quả không rõ ràng. Thay đổi lớn nhất mấy năm nay là chịu gần gũi với người khác ngoài anh, điểm này không thể không có công của em.”
“Nói thật ra, chuyện này nghe qua rất kỳ diệu. Lúc đó khi tôi đỡ đẻ cho Tiểu Bảo thằng bé chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, sao năm năm sau gặp được tôi thằng bé có thể gần gũi với tôi nhỉ? Loại chuyện này có chút ly kỳ?”
Hàn Khải Uy thấy Tô Dương Dương nghiêm chỉnh nhìn anh, giống như thật sự đang nghi ngờ, cười nói: “Chỉ có thể nói là duyên phận.”
“Tiểu Bảo gần gũi với tôi là vì tôi từng cứu thằng bé. Vậy còn anh? Anh là một người trưởng thành, còn là một người đàn ông có khuôn mặt, gia thế đều rất xuất sắc. Vì sao anh bằng lòng cưới tôi?”
Hàn Khải Uy gấp gáp dừng xe ở ven đường, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn Tô Dương Dương: “Em không tin anh thích em?”
Tô Dương Dương bị anh nhìn đến ngơ ngác, nhưng vẫn nói: “Tôi tin anh có chút hứng thú với tôi, nhưng chút hứng thú này không đủ để anh chỉ gặp tôi mấy lần đã cưới tôi, thậm chí còn lãnh giấy đăng ký kết hôn dưới tình huống tôi không biết.”
“Em rất lý trí.”
Tô Dương Dương gật gật đầu, tiếp tục nói: “Hàn Khải Uy, có thể đối với anh mà nói kết hôn không có gì ghê gớm, đó là vì anh có gia thế, có ngoại hình đủ thu hút tất cả phụ nữ, còn có năng lực hơn người. Cho dù sau này giữa chúng ta sẽ đi đến mức nào, anh cũng sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn. Nhưng tôi không giống thế, anh vừa xuất hiện đã đảo loạn cuộc sống và công việc của tôi, sau này có biến cố, chắc chắn năng lực ứng biến của tôi không bằng anh.”
“Em muốn nói cái gì?”
Đôi mắt trong suốt của Tô Dương Dương đối diện với đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Hàn Khải Uy: “Tôi muốn nói, tôi sẽ đối xử tốt với Tiểu Bảo, chăm sóc thằng bé bằng tất cả năng lực của mình. Sau này, tôi nói sau này, anh có sự lựa chọn khác, nếu chúng ta không ở bên nhau nữa, xin anh nể tình tôi từng cứu Tiểu Bảo, cũng đối xử với Tiểu Bảo không tệ mà đừng làm khó tôi và ba mẹ tôi. Năng lực chấp nhận của nhà chúng tôi cũng không mạnh, không gánh vác nổi khó khăn quá lớn.”
Hàn Khải Uy nghe vậy đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trong nghiêm túc còn lộ ra vẻ ngang bướng của cô: “Gả cho anh, em không yên tâm, có đúng không?”
Tô Dương Dương nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Đồ ngốc, nếu người phụ nữ khác gả cho anh, chỉ hận không thể cho người của cả thế giới đều biết, chỉ có em lo lắng.” Hàn Khải Uy nhìn ngũ quan xinh xắn của cô, có chút cảm giác không biết nên làm thế nào với cô gái này.
Cô gái này, vừa thông minh lại vừa ngu ngốc.
Cô ném thẳng nhược điểm của mình ra trước mặt anh như vậy, cô không sợ anh sẽ mượn việc này làm chuyện tổn thương cô sao?
Tô Dương Dương cảm thấy chỗ vừa bị Hàn Khải Uy đụng vào nóng như bị bỏng.