Cô Vợ Dễ Thương

Chương 40: Về nhà ngoại tặng quà



Trong đó chuyện để cho Tô Dương Dương thấp thỏm nhất cũng không xảy ra, Hàn Khải Uy cũng không ngủ cùng một phòng với cô.

Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Buổi sáng ngày thứ ba, Tô Dương Dương xuống lầu giống như trước, nhưng nhìn thấy phòng khách bày một đống đồ.

Hàn Khải Uy và thím Lê ở bên cạnh nói gì đó, hình như là còn thiếu thứ gì.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tôn Dương Dương, Hàn Khải Uy ngẩng đầu hướng về phía cô cười một tiếng: “Tỉnh rồi à.”

“Đây là muốn làm gì?”

“Chuẩn bị đồ về nhà em.”

“Cũng không cần nhiều đồ như vậy chứ?” Mặt Tô Dương Dương ngơ ngác nhìn anh.

“Vốn dĩ hôm đó trở về muốn đưa em về nhà mẹ, nhưng lúc đó ba mẹ và họ hàng đang du lịch ở ngoài, chỉ có thể đợi tới lúc bọn họ trở về. Những thứ này ngoại trừ cho ba mẹ ra, của họ hàng cũng không thể thiếu.”

Tô Dương Dương ngượng ngùng gãi đầu một cái, xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu những lễ tiết này, để cho anh phí tâm rồi. Sau này phải làm gì, anh nhắc tôi một chút.”

“Những cái này đều là chuyện nhỏ, em cũng chỉ về quê một lần, không cần phải học. Em lên lầu thay quần áo đi, thuận tiện gọi Tiểu Bảo thức dậy luôn.”

“Ừ ừ, tuân lệnh, thổ hào.” Tô Dương Dương cười rồi chạy lên lầu.

Lúc đến góc cầu thang, cô không nhịn được quay đầu nhìn Hàn Khải Uy ở dưới lầu, trong lòng không kiềm được dâng lên cảm giác ấm áp.

Vì để chứa những thứ đó, Hàn Khải Uy lái chiếc SUV, phía sau còn đi theo chiếc xe hàng, mới chứa hết những thứ đó.

Lúc đến dưới nhà của Tô Dương Dương, Lưu Mộc Miên và Tô Thạch Diễn cùng họ hàng đều xuống cả, ngay cả người của tiểu khu cũng tới vây xem, mặt ai ai cũng hâm mộ nhìn bọn họ.

Hàn Khải Uy hạ cửa kính xe xuống, cười nói: “Ba mẹ, sao mọi người xuống đây?”

“Bọn ta cũng mới vừa đến nhà, đoán chừng các con cũng sắp đến rồi, liền xuống xem thử.” Lưu Mộc Miên nhìn hai chiếc xe dừng lại: “Sao mang tới nhiều đồ như vậy? Quá tốn kém rồi.”

“Đều là đồ trong nhà có sẫn, không cần để ý đâu ạ.” Hàn Khải Uy vừa nói vừa cùng Tô Dương Dương và Tiểu Bảo mở cửa xe.

Xe hàng phía sau tài xế bắt đầu tháo đồ, họ hàng nhà họ Tô, nhà họ Lưu cũng rối rít tới giúp đỡ.

Một đám người rất nhanh đã đem hết quà cáp ở hai xe lên lầu.

Nhà họ Tần là kiểu nhà lầu, trên dưới hai tầng xấp xỉ một trăm năm mươi mét vuông, bình thường ở ba người, rất rộng rãi.

Bây giờ đột nhiên có thêm một đám người, còn có một đống đồ, nhất thời có hơi chật chội.

Lưu Mộc Miên trước đó đã nhắc sơ về tình huống của Tiểu Bảo, vì vậy không có ai tiếp xúc gần với Tiểu Bảo, đều vây quanh Hàn Khải Uy nói chuyện phiếm.

Hàn Khải Uy vẫn luôn mỉm cười trò chuyện cùng bọn họ, không có chút nào là lên mặt.

Lưu Mộc Miên và thím, dì của Tô Dương Dương chia quà, thấy Tô Dương Dương dắt tay Tiểu Bảo đi tới, liền hỏi: “Những thứ này là con làm, hay là con rể sắp xếp?”

“Mẹ, mẹ cũng đề cao con quá rồi, con cũng không biết chuyện về nhà ngoại này, con cứ nghĩ rằng thời cổ đại mới có.”

“Sao tôi lại sinh ra một đứa chỉ biết vung tay chỉ huy thế này chứ? Quá thất bại quá thất bại rồi. Con để cho con rể một mình thu xếp đồ như vậy có thấy hợp tình không?”

Tô Dương Dương cũng nuốt nước miếng một cái: “Vậy ý của lão phật gia là sao?”

“Thôi đi, nói với con con cũng không thông được. Con dẫn tiểu bảo bối lên lầu đi, đừng để cho Tiểu Bảo bối cảm thấy không được tự nhiên.”

“Vâng. Cực khổ cho thím và dì rồi.”

“Không cực khổ, mới vừa du lịch về, đúng lúc hoạt động gân cốt một chút.” Thím Hai cười nói.

Tô Dương Dương dắt tay nhỏ mập mạp của Tiểu Bảo lên lầu, chị họ Tô Phương và em họ Lưu Nghê Ni cũng đi theo lên lầu.

Tô Dương Dương bóp tay của Tiểu Bảo: “Cục cưng, tự con trở về phòng có được không?”

Tiểu Bảo gật đầu một cái, tiến vào phòng của Tô Dương Dương liền đóng cửa lại.

Chị họ Tô Phương cười nói: “Nhìn nụ cười trên mặt em cũng biết em sống rất tốt, đứa nhỏ của Hàn Khải Uy không có khó khăn gì chứ?”

“Tiểu Bảo rất ngoan, chính là sợ đông người, nhiều người nhìn tâm trạng thằng bé sẽ không ổn định.”

“Không ít trẻ đều như vậy, thằng bé có thể tiếp nhận em thì tốt. Mấy ngày trước chị còn có chút lo lắng em và cậu ấy sống chung không tốt, trong nhà em lại chỉ có một mình đứa con là em, con gái độc nhất đều sẽ có chút không biết chăm sóc người khác.”

“Chị Phương, có thể đừng chê bai em như vậy không?” Mặt Tô Dương Dương đầy ai oán nhìn Tô Phương, từ trong tủ chứa đồ ở lầu hai lấy ra đồ ăn vặt và sữa chua cho Tô Phương và Lưu Nghê Ni.

Chị ấy và mẹ đều thích ăn đồ ăn vặt và sữa chua, vì vậy không ít nơi trong nhà đều có.

“Nếu không em hỏi Nghê Ni đi, có phải em ấy cũng nghĩ như vậy không?” Tô Phương nhận lấy sữa chua bắt đầu uống.

“Chị họ, chị Phương nói rất có lý đó. Em và chị Phương đều có anh chị em, mà chị không có. Dì dượng bọn họ kiên quyết chỉ sinh một người, chị không hiểu được chỗ tốt khi có anh chị em đâu.”

Tô Dương Dương không nói nổi: “Hai người là gì hả?”

“Chúng ta không giống nhau, chúng ta là họ hàng, có thân thiết cũng không thể giống như anh chị em ruột thịt. Chúng ta nói thế nào đi nữa cũng là người hai nhà, không giống anh chị em là người một nhà, cái gì cũng có thể nói.”

“Hai người hôm nay là tới khoe khoang với em sao?”

“Là tới hâm mộ em.” Tô Phương vỗ tay của cô: “Sau này có chỗ nào không hiểu thì gọi điện thoại cho chị, dù gì chị còn có một đứa con, so với em có kinh nghiệm hơn.”

“Cảm ơn chị Phương.”

Lưu Nghê Ni nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của Tô Dương Dương, đột nhiên hỏi: “Chị họ, kỹ thuật trên giường của anh rể như thế nào? Có cảm giác ngây ngất muốn chết hay không?”

Tô Dương Dương nghe vậy thiếu chút nữa bị sữa chua làm sặc, bực bội ho khan mấy tiếng: “Bây giờ chị đã hiểu phong cách ngôn ngữ man rợ của phu nhân Lưu học từ đâu ra rồi, hai người có thể đừng tò mò chuyện riêng tư nhà người ta không?”

“Không thể! Em hiếu kỳ mà. Nếu ngay cả kĩ thuật trên giường của chồng chị họ cũng rất lợi hại, vậy thì quá hoàn mỹ rồi.”

“Sau này em kết hôn rồi tự mình trải nghiệm.”

“Tiết lộ một chút đi mà.”

“Cứ mơ đi!”

Ánh mắt Lưu Nghê Ni di chuyển, kéo cánh tay Tô Dương Dương: “Tô Dương Dương, bây giờ chị gả vào nhà giàu có rồi, nhớ xem xét nhũng người đàn ông có tiền cho em, biết không?”

“Em mới hai mươi bốn, không phải vội.”

“Yêu đương cũng phải một hai năm mới kết hôn, không còn sớm nữa.”

“Được.” Tô Dương Dương cười nói.

Lưu Nghê Ni lộ ra một nụ cười sáng lạng, từ chỗ ngồi của cô ta nhìn xuống, vừa hay có thể thấy Hàn Khải Uy ở dưới lầu đang bị người ta vây quanh.

Tướng mạo anh tuấn kia, dáng người cao ngất, khiến anh trong đám người rất dễ dàng lộ ra.

Hơn nữa anh có tài ăn nói, khí chất cao quý hiếm thấy làm tăng giá trị con người của anh, khiến anh trông có vẻ rất khó với tới.

Cô ta cũng từng len lén say mê Hàn Khải Uy, nhưng cô ta không ngờ tới người đàn ông cô ta đã từng YY ở trong đầu, có một ngày sẽ trở thành chồng của chị họ cô ta.

Nghĩ tới đây, Lưu Nghê Ni nhìn về hướng Tô Phương và Tô Dương Dương, trong lòng thoáng qua sự đố kỵ.

Từ nhỏ, cô ta đã bị lấy ra so sánh với Tô Dương Dương.

Hoàn cảnh gia đình Tô Dương Dương tốt hơn cô ta, Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên chỉ có một đứa con gái, tất cả sủng ái và tài sản của bọn họ đều cho Tô Dương Dương.

Không giống cô ta còn có một em trai, trong nhà có đồ gì tốt đều phải để lại cho em trai cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.